Một lúc lâu sau, anh ta lại lên tiếng: Đứa bé là của tôi?
Chứ của ai nữa?
"Trần Gia, em đừng giỡn với tôi!" Anh ta nhíu mày nhìn tôi.
Tôi giỡn với anh? Tôi cười lạnh,
"Những ngày đó, ngoài anh ra thì còn ai khác?"
Thật ra, từ trước đến giờ cũng chỉ có mình anh ta. Nhưng tôi sợ nói ra lại giống như tôi vẫn chưa quên anh ta.
"Nói đi, anh muốn thế nào?"
Anh ta thở dài.
Cái gì mà tôi muốn thế nào?
Anh hùng không chịu thiệt trước mắt, tôi lười tranh cãi với anh ta.
"Kết hôn đi, đứa bé cần giấy khai sinh. Mỗi tháng gửi tôi 3.000 tệ, tôi tự nuôi con." Yêu cầu của tôi rất đơn giản.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, không nói lời nào.
Ánh mắt ấy khiến tôi có chút chột dạ.
Thấy anh ta mãi không lên tiếng, tôi càng thêm bất an.
"Nếu anh thấy 3.000 nhiều quá, 2.500 cũng được." Tôi thăm dò ý tứ của anh ta.
Trần Gia… Giọng anh ta trầm thấp đến đáng sợ.
"Hôn nhân không phải trò đùa."
Tôi im lặng.
Anh ta vẫn không muốn kết hôn với tôi sao?
Sau vài giây căng thẳng, tôi cảm thấy mình thật tự rước lấy bẽ mặt. Tôi cắn môi, quay người định bỏ đi…
"Cuối tuần, dành thời gian trống ra."
Anh ta gọi tôi lại, như thể vừa đưa ra một quyết định khó khăn.
Làm gì?
Đến nhà em.
Vịt Bay Lạc Bầy
Tôi ngẩn ra một chút, rồi giả vờ thờ ơ đáp lại: Ồ.
Trở về khoa, tôi lập hồ sơ thai sản. Bác sĩ Lưu vẫn rất nhiệt tình với tôi, còn kéo tôi lại để hỏi chuyện của Cố Tiêu.
Tôi quan sát cô ấy thật kỹ.
Mặt trái xoan, da trắng, bàn tay vừa nhìn đã biết là kiểu tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, tính cách lại hoạt bát.
Nếu tôi là đàn ông, tôi cũng thích cô ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!