Tôi cảm thấy có chút nực cười.
Tối hôm đó, anh ta uống say, mắt đỏ hoe hỏi tôi:
"Cô là Trần Gia phải không?"
Tôi do dự một chút, rồi đáp: Phải.
Thế mà anh ta lại nhìn tôi đầy hụt hẫng: Cô không phải.
"Vậy anh tìm cô ấy làm gì?" Tôi cười hỏi.
Đòi nợ.
Đòi nợ? Nụ cười tôi khựng lại.
Nợ gì?
Nợ tình.
Anh ta trông vô cùng tái nhợt và bất lực, lạnh lùng nói:
"Chưa ai từng đùa giỡn với tôi cả."
Nghe anh ta nói đòi nợ tình, tôi liền sững sờ.
Giây tiếp theo, anh ta hôn tôi.
Tôi không đẩy ra.
Dĩ nhiên, chuyện sau đó mất kiểm soát, cũng có một phần do tôi dung túng.
Giữa cơn mê loạn, tôi đã ngỡ rằng, có lẽ khoảnh khắc ấy, anh ta vẫn còn yêu tôi.
Tôi không biết mình đã đến khoa sản như thế nào.
Cả quá trình, tôi đều mơ hồ.
Chỉ nghe bác sĩ nói rằng hàm lượng HCG thấp, thành tử cung mỏng, nguy cơ sảy thai rất cao.
Bác sĩ định kê thuốc dưỡng thai cho tôi, nhưng tôi từ chối.
Nghĩ đến dòng trạng thái của Cố Tiêu, tôi còn giữ làm gì nữa…
Tôi cúi mặt lặng lẽ ngồi xe về.
Đột nhiên, điện thoại vang lên, là một số lạ.
Ở đâu?
Vịt Bay Lạc Bầy
Là Cố Tiêu.
Sáu năm không liên lạc, vậy mà tôi vẫn nhận ra giọng anh ta ngay lập tức.
Lạnh lùng, kiêu ngạo.
Trên xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!