Anh ta giống như một vũng nước c.h.ế. t dưới đáy hồ, bình lặng đến mức khiến tôi sợ hãi.
Chỉ nghe nói rằng, sau này bạn bè anh ta không ai dám nhắc đến tôi trước mặt anh ta. Hễ ai nhắc, anh ta liền lật mặt.
Cảm giác này, tôi hiểu.
Một chiếc du thuyền lớn như anh ta lại lật úp trong con mương nhỏ như tôi, có buồn bực hay tức tối cũng là chuyện bình thường.
Nhưng nói anh ta hận tôi, chắc tôi cũng không đủ tư cách.
Sau khi tốt nghiệp, tôi về thành phố quê nhà làm việc.
Lương tháng 4.500, mẹ tôi mỗi năm sắp xếp cho tôi đi xem mắt mười lần.
Lớn nhỏ cộng lại cũng cả trăm lần, tôi đã sớm tê dại.
Đến mức lần này, bà mai giới thiệu, tôi và đối phương quen chưa đầy một tháng đã chốt chuyện cưới xin.
Anh ta là giáo viên tiểu học ở trấn trên, 30 tuổi, công việc ổn định, bố mẹ ở quê, còn một cậu em trai đang học cấp ba.
"Điều kiện như nó bây giờ không dễ tìm đâu. Em trai nó học cấp ba, lên đại học cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền."
"Con cũng 28 rồi, không cưới sớm thì chỉ có thể tìm người đã qua một đời chồng thôi."
"Giờ mấy ông ly hôn có con riêng mà biết nhà mình còn có đứa em gái thế này, e là cũng khó."
Mẹ tôi ngồi bên bàn, giọng khẩn thiết, không ngừng gật đầu.
"Bà hỏi rõ chưa, đối phương thật sự không để ý hoàn cảnh nhà mình chứ?"
"Bà bảo họ cứ yên tâm, em gái Gia Gia tuyệt đối không kéo chân họ, chúng tôi còn trẻ, vẫn có thể làm việc…"
Mỗi lần thấy mẹ như vậy, tôi lại thấy bực bội.
Tôi giống như một món hàng được niêm yết giá, mà còn là loại rẻ mạt nhất.
Mẹ tôi nịnh bợ tiễn bà mai đi, lúc đi còn nhét thêm một phong bì dày.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.
Kết quả, tôi lại xảy ra chuyện đó.
Mẹ tôi tức đến mấy ngày không nói chuyện với tôi.
Nhưng giận thì giận, chẳng bao lâu sau, bà xách một thùng trứng gà lên thành phố thăm tôi.
Trên thùng trứng còn quấn cả áo khoác của bà, bên trong nhét thêm gạo.
Mái tóc mẹ tôi rối bù, nhưng trứng thì chẳng vỡ quả nào.
"Đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?"
Mẹ tôi cẩn thận đặt trứng vào tủ lạnh, rồi quay đầu hỏi.
Kiểm tra gì cơ? Tôi nghịch điện thoại, hờ hững đáp, Chưa.
"Xem đứa bé phát triển thế nào chứ! Con gái à, sao lại chẳng quan tâm gì hết vậy!"
Mẹ vừa nói vừa định kéo tôi ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!