Chương 21: (Vô Đề)

Kết quả là tôi vừa mới suy nghĩ được vài giây, thì cửa đã vang lên tiếng mở khóa. Tôi quay đầu lại nhìn, không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Ba gọi cho Tiểu Cố rồi," ba tôi vừa nói vừa đứng dậy, đi ra mở cửa.

Cố Tiêu lao thẳng vào nhà, thậm chí còn chưa kịp thay giày.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Thấy tôi khóc đến nỗi nước mắt nước mũi đầm đìa, anh đứng sững lại không nhúc nhích.

Ba tôi vỗ vai anh, rồi mang cơm vào bếp.

Cố Tiêu kéo tôi vào phòng, đóng cửa lại, sau đó đứng bên cửa ôm lấy tôi, không nói một lời.

"Được rồi, đừng khóc nữa, anh về rồi đây."

Tôi cứ tưởng đã khóc suốt cả buổi chiều thì nước mắt cũng cạn rồi.

Nhưng chỉ cần anh nói một câu Anh về rồi, tôi liền không nhịn được nữa, cả người nhào vào lòng anh, vừa khóc vừa sụt sịt, nước mắt nước mũi chảy đầy lên người anh.

Dù anh có dỗ thế nào tôi cũng không ngừng được.

Cuối cùng anh cúi đầu hôn tôi.

Nụ hôn khiến đầu óc tôi choáng váng, cả người mềm nhũn, anh lại bế tôi đặt lên giường.

Vịt Bay Lạc Bầy

"Đừng khóc nữa, ở đây đau lắm."

Anh cầm tay tôi đặt lên vị trí tim mình.

Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi:

"Nói đi, có chuyện gì xảy ra vậy? Dù trời có sập xuống, chồng em cũng sẽ liều mạng đỡ giúp em."

Tôi bĩu môi:

"Em bé… kết quả sàng lọc hội chứng Down cho thấy nguy cơ cao."

Anh sững người trong giây lát, như rơi vào khoảng không trống rỗng vài giây, rồi đưa tay xoa đầu tôi.

Giọng anh dịu dàng dỗ dành:

"Chờ chút, để anh gọi cho Lưu Thiến."

Ừm. Tôi gật đầu.

Anh rút điện thoại ra, nhìn tôi rồi quyết định không ra ban công nữa, vẫn tiếp tục ôm tôi:

"Suỵt, gọi thế này cũng được."

Ừm. Tôi ngoan ngoãn gật đầu lần nữa.

Cuộc gọi kết nối rất nhanh.

"Bác sĩ Lưu, tôi là Cố Tiêu, tôi muốn hỏi chị một chuyện."

"Bác sĩ Cố, anh nói đi, có chuyện gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!