Lúc tỉnh dậy thì bên cạnh đã không còn ai.
Tôi đi ra phòng khách, thấy sàn nhà trải những tấm thảm nhựa.
Nhìn theo hướng đó, thấy anh chân trần, ngồi xổm dưới đất, đang lắp từng mảnh một.
Nắng chiều rọi xuống người anh, khiến tôi có chút ngẩn ngơ.
Thời gian như quay trở lại những ngày tám, chín năm trước.
Khi đó tôi học năm nhất đại học, vì chuyện của em gái mà tôi đã cãi nhau một trận lớn với gia đình.
"Con là người muốn sinh nó, bây giờ nó thành ra thế này, mẹ khóc có ích gì? Sao mẹ lại sinh nó ra?"
Tôi hét vào điện thoại với mẹ.
"Mẹ cũng không biết sao lại như vậy nữa. Lúc mới sinh ra, nó đáng yêu biết bao, sao… sao lại bị động kinh chứ?"
Mẹ tôi khóc nức nở qua điện thoại.
"Mẹ hỏi con phải làm sao, con biết làm sao được? Con mới 19 tuổi, làm sao biết phải làm sao?"
Tôi ngồi bên sân bóng rổ, vừa nghe điện thoại vừa khóc.
"Bác sĩ nói không chữa được đâu, cả đời sẽ như vậy. Gia Gia, mẹ hối hận rồi, mẹ thật sự hối hận. Mẹ không nên bắt chước người ta sinh con thứ hai. Bác sĩ nói em con sau này không sống qua nổi 20 tuổi."
Hối hận? Muộn rồi!
Tôi dập máy.
Tôi ngồi đó một mình, vừa sốt ruột vừa tức giận.
Cuộc đời đúng là tuyệt vọng.
Tôi vẫn còn nhớ, khi Trần Ngọc mới sinh, tôi rất ghét con bé, chỉ muốn bóp c.h.ế. t nó.
Vịt Bay Lạc Bầy
Nhưng nó còn nhỏ quá, mỗi lần tôi định ra tay thì nó lại cười với tôi.
Tôi mắng nó: Đồ ngốc.
Thế nhưng con bé ngốc này, thấy tôi là cười, đôi tay mũm mĩm nắm lấy tôi không buông.
Dù tôi có cứng lòng đến đâu cũng không nỡ với một đứa bé chỉ mới mấy tháng tuổi.
Miệng thì bảo ghét, nhưng sau lưng lại thường hay chọc cho nó cười, lén hái hoa cho nó, đi đâu thấy đồ đẹp cũng nghĩ đến mang về cho nó.
Tôi hận nó cướp mất tình thương của cha mẹ, nhưng tôi cũng nghĩ, đợi nó lớn, sẽ cạnh tranh công bằng với nó.
Nhưng ai mà ngờ, nó lại thật sự là một đứa ngốc, ai mà biết được nó sống còn chưa tới 20 tuổi?
Chiều hôm đó, tôi ngồi bên sân bóng rổ khóc thật lâu, không sao hiểu nổi số phận này.
Ngẩng đầu lên thì tôi nhìn thấy Cố Tiêu – khi ấy tôi còn chưa biết anh là ai.
Anh và vài sinh viên y khoa dường như vừa từ phòng thí nghiệm ra, đi ngang qua sân bóng.
Họ không để ý đến tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!