Trên đường về nhà, chúng tôi vẫn không nói với nhau lời nào. Anh lái xe, tôi nghịch điện thoại, phân công rõ ràng.
Nhưng trong đầu tôi cứ vang lên câu anh nói trước đó: Về nhà trước đã.
Về nhà rồi thì sao? Chẳng sao cả. Về đến nơi, anh nằm vật ra ghế sofa, cầm lấy một quyển sách đọc, còn đợi tôi nấu cơm. Tôi thật sự tức c.h.ế. t mà.
"Tôi không ăn rau mùi."
Lúc tôi bưng hai bát mì ra, anh cau mày nói.
Tôi…
"Vậy anh ăn hết mì, bỏ lại rau mùi." Tôi đưa đũa cho anh, anh lại ra vẻ làm ông lớn.
Anh nhìn bát mì mấy giây, thở dài, Có mùi.
Đúng là khó chiều.
Tôi không muốn bị anh làm phiền, đành dùng đũa gắp hết rau mùi ra bỏ vào bát mình, đẩy bát mì về phía anh.
Anh vẫn không động đũa.
Còn có hành.
"Cả hành cũng không ăn?"
Có. Anh cười với tôi.
Tôi… nếu đã ăn thì nói nhiều làm gì.
Tôi cúi đầu ăn mì, mặc kệ anh.
Anh ăn rất chậm, từng sợi một nhai kỹ. Tôi ăn xong lâu rồi, anh vẫn còn đang ăn.
"Ăn chậm giúp tiêu hóa tốt hơn." Anh nhìn tôi giải thích.
Tôi cạn lời. Trước đây sao tôi không phát hiện anh lắm tật thế này?
Đợi anh ăn xong, anh chủ động đi rửa bát.
Cũng coi như có chút lương tâm!
"Cái tủ bếp này có phải hơi cao với em không?" Vừa rửa bát, anh vừa quan sát quanh bếp.
Ừ, anh nói tôi lùn, tôi biết mà.
Cũng tạm.
"Trong nhà chẳng có tí cây xanh nào hết?" Anh lại nhìn quanh.
"Nếu anh thích thì tự đi mua, tôi không có thời gian." Tôi nói thật lòng.
Tôi tan làm muộn, chẳng còn tâm trí nào đi mua cây. Dĩ nhiên, có lẽ cũng vì tôi chưa từng thật sự coi nơi này là nhà của mình, nên không buồn trang trí.
"Phòng làm việc không có quyển sách nào của em."
Anh lại nói.
Vịt Bay Lạc Bầy
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!