Chương 14: (Vô Đề)

Buổi tối, tôi đi ăn với khách hàng. Xong việc thì cũng đã hơi muộn, người thì mệt rã rời, tôi quyết định về thẳng căn hộ một phòng đang thuê.

Căn hộ tuy nhỏ thật, nhưng lại khiến tôi cảm thấy dễ chịu lạ kỳ. Tôi nằm vật xuống giường, chợt nghĩ: tôi có nhà để ở, sống cũng ổn, cần gì phải cố sống cố c.h.ế. t chen vào ở biệt thự to làm gì?

Mỗi ngày đi lại mất hai, ba tiếng, về đến đó — căn nhà rộng thênh thang, tôi lại lười dọn dẹp, ngày nào cũng một mình ăn cơm, giặt đồ, rồi đi ngủ. Tôi khổ vậy để làm gì cơ chứ?

Nghĩ đến đây, tôi quyết định: mai sẽ sang đó dọn đồ về.

Gần 12 giờ đêm, tôi vẫn đang chuẩn bị cơm hộp mang theo cho ngày mai. Dạo này ăn cơm ngoài không quen, toàn phải tranh thủ tối nấu sẵn, sáng mang đi công ty hâm lại.

Cuối cùng cũng làm xong mọi thứ, tôi mệt rã rời nằm xuống giường, lúc này mới thấy tin nhắn của Cố Tiêu gửi từ nửa tiếng trước.

Sao không có ở nhà?

Anh về nhà rồi à? Trời ơi, mặt trời mọc từ đằng Tây mất rồi…

Nghĩ một lúc, tôi vẫn trả lời:

"Tôi bên này, không qua đó."

Tin nhắn anh phản hồi gần như ngay lập tức:

?

Tôi hít một hơi. Giờ đến nói chuyện cũng keo kiệt đến mức chỉ gõ một dấu chấm hỏi thôi à?

Mệt. Tôi cũng bắt chước anh, chỉ trả lời đúng một chữ.

Anh không nhắn lại nữa. Tôi mệt quá, cũng chẳng suy nghĩ gì thêm, ngủ luôn.

Hôm sau tan làm, tôi xách một túi lưới to, đi thẳng đến nhà Cố Tiêu. Vào nhà, tôi tranh thủ thu dọn đồ đạc, vừa chuẩn bị rời đi thì…

Cửa mở.

Là mẹ anh.

Dì… à, chào dì. Tôi buột miệng, chưa kịp suy nghĩ gì. Thấy sắc mặt bà sa sầm, tôi mới giật mình — tôi lại gọi sai rồi.

Từ sau hôm bà rời nhà tôi trong không khí chẳng mấy vui vẻ, chúng tôi vẫn chưa gặp lại nhau. 

Bảo tôi gọi bà là mẹ, tôi thật sự không nói nổi.

"Cháu định… chuyển đi à?" Mẹ anh bước vào, thay dép, rồi ngồi xuống ghế sofa.

"Dạ, cháu thấy bên này hơi xa, mỗi ngày đi làm hơi vất vả, nên muốn chuyển về bên kia ở." Tôi nói thật.

"Cháu với Cố Tiêu cãi nhau à?"

Bà hỏi.

Không ạ. Tôi đóng cửa lại, đặt túi xuống. Có vẻ hôm nay chưa đi được rồi.

Vịt Bay Lạc Bầy

"Không cãi, thế sao nó lại gọi dì đến?"

Hả? Tôi ngớ người. Là Cố Tiêu gọi bà đến? Gọi để làm gì?

"Thật sự là không có cãi nhau đâu ạ." Tôi bắt đầu thấy đau đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!