Chương 12: (Vô Đề)

Làm việc cả ngày, tôi lại ngồi hai tiếng tàu điện ngầm để về căn nhà của anh ta.

Khu này rất cao cấp, nhà cũng rất rộng.

Nhà hai tầng, có cả sân thượng.

Trang trí khá đơn giản, đúng như anh ta nói, thực sự chưa có ai ở.

Sân thượng toàn đất trống, không có cây cối, ngay cả cỏ dại cũng không mọc.

Ở đây có năm phòng, so với căn hộ một phòng ngủ của tôi, rộng hơn không chỉ một chút.

Tôi nhắn tin hỏi anh ta: Tôi ở phòng nào?

Anh ta không trả lời.

Không trả lời thì thôi.

Tôi tự chọn một phòng ngủ nhỏ trên tầng hai.

Nhà lâu rồi không có người ở, tôi còn phải dọn dẹp.

Dọn suốt một tiếng, mệt đến mức đứng thẳng cũng không nổi.

Cũng không muốn nấu cơm, tôi đặt một suất đồ ăn bên ngoài, ăn tạm cho xong.

Buổi tối đợi anh ta một lát, đợi đến tận mười hai giờ vẫn không thấy về.

Tôi cũng chẳng hỏi, cứ thế mà ngủ luôn.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi dọn dẹp rồi vội vàng ra ngoài.

Lúc thay giày ở cửa, tôi thấy đôi dép nam vẫn ở nguyên vị trí, hướng đặt không hề thay đổi.

Tôi thoáng có chút cảm xúc trong lòng.

Rồi ngày thứ hai, ngày thứ ba… một tuần trôi qua, đôi dép kia vẫn chưa từng bị động đến.

Buổi tối về nhà, tôi thay giày, ngồi xuống ngay cửa, chìm vào suy nghĩ.

Cuối cùng, tôi cúi người, đem đôi dép nam ấy cất vào tủ giày.

Hà tất gì phải làm vậy, cứ chờ đợi một người không muốn trở về?

Vịt Bay Lạc Bầy

Vì mỗi ngày đi tàu điện ngầm quá tốn thời gian, tôi không còn sức để tự mua đồ về nấu ăn.

Liên tục ăn đồ ăn ngoài mấy ngày liền, cái thai trong bụng bắt đầu phản ứng.

Bây giờ chỉ cần nhìn thấy đồ ăn ngoài là tôi muốn nôn.

Không còn cách nào khác, tôi đành xuống dưới mua một ít bánh chẻo đông lạnh, tự nấu để ăn.

Lúc mẹ tôi gọi video tới, tôi đang đứng bếp nấu bánh chẻo.

"Bữa giờ con chỉ ăn thế này thôi à?" Mẹ tôi lo lắng không thôi.

Ngon lắm mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!