Một đám cưới tan thành mây khói, bầu không khí trong nhà lại lạnh đến cực điểm.
"Bọn họ có việc nên về trước rồi." Ba tôi vào phòng, coi như truyền lời lại cho tôi. Ông đang an ủi tôi.
Tôi biết. Người sáng suốt ai cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Tiểu Cố nói ngày mai đi làm giấy kết hôn." Ba tôi lại nói.
Vịt Bay Lạc Bầy
Oh. Tôi hơi bất ngờ, cứ tưởng anh ta sẽ đi luôn, chẳng thèm kết hôn với tôi.
"Đám cưới… mẹ nó nói là không làm."
Được.
"Nhà thì mẹ nó bảo đã mua một căn gần bệnh viện của Tiểu Cố, sau khi kết hôn hai đứa có thể ở đó. Nhưng vậy có phải xa chỗ làm của con quá không?" Ba tôi hỏi.
Có hơi xa.
Chỗ làm của tôi ở phía bắc thành phố, bệnh viện lại ở phía nam, đi tàu điện ngầm rồi đổi xe cũng phải mất gần hai tiếng.
Ông đi đến, ngồi xuống cạnh tôi.
Con nghĩ kỹ chưa? Ba nhìn tôi.
Nghĩ gì ạ?
Ba thở dài, ngập ngừng không nói.
"Con lớn rồi, ba mẹ cũng không quản được nữa."
"Ba không muốn con kết hôn sao? Không phải ba với mẹ ngày nào cũng mong con lấy chồng à?" Tôi cố làm ra vẻ nhẹ nhàng.
"Mong con kết hôn là mong có người chăm sóc con."
Ba có vẻ bực mình.
Tôi không biết nói gì, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Con không cần ai chăm sóc."
Ba không nói thêm nữa, chỉ thở dài rồi xuống lầu.
Lúc tiễn tôi ra trạm xe, ba dúi gói đồ vào tay tôi:
"Nhà có tiền, tiền con kiếm được thì cứ giữ lấy mà tiêu, muốn ăn gì, muốn mua gì thì cứ mua, đừng gửi tiền về."
"Ba cả đời này chỉ có vậy thôi, nhưng đời con thì còn dài."
Nói xong, ông xoay người rời đi, không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để nói thêm.
Tôi ngồi trên xe, mở gói đồ ra, bên trong có một túi đậu phộng tươi, còn có một cái túi nhựa, bên trong là tiền. Tôi siết chặt tờ tiền trong tay, trong lòng không biết là tư vị gì.
Sáng hôm sau, chín giờ.
Tôi đến Cục Dân chính, Cố Tiêu đã đến từ trước.
Làm giấy kết hôn mất chưa đến mười phút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!