Viên thị ngay lập tức nhào về phía Hoa ma ma.
Song Hoa ma ma đã sớm có phòng bị từ lúc Viên thị la lối, khóc lóc om sòm.
Thấy không ổn bà bèn né vội sang bên cạnh.
Viên thị muốn dừng lại nhưng đã muộn.
Đầu bà ta đụng phải khung cửa, mắt nổ đom đóm.
Tuyên thị tiến lên đỡ lấy Viên thị, vội hỏi: "Nương, nương, người sao rồi?"
Viên thị ôm đầu, ráng chịu đựng nói: "Ta biết đại tẩu không thích San Nương, nhưng các người cùng không thể vu vạ nó như thế chứ."
Hoa ma ma móc từ trong tay áo ra hai con hình nhân ném tới dưới chân mẹ chồng, nàng dâu hai người bọn họ: "Mấy cái thứ bẩn thỉu này, là tìm được dưới giường độc phụ kia."
Tuyên thị bị dọa đến mức lui về sau hai bước.
Đầu của Viên thị như muốn nổ tung, nhưng bà ta vẫn mạnh miệng nói: "Không có khả năng, cái này nhất định là có kẻ vu oan hãm hại."
Nói xong, Viên thị lớn tiếng kêu ầm lên: "Đúng, nhất định là Thang thị muốn để gia sản lại cho Cố Nhàn, cho nên mới dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy ép con ta đi."
Hai cô cháu này, thật đúng là cùng một loại đức hạnh.
Hoa ma ma nói: "Lão phu nhân nhà ta tự nguyền rủa mình và cô nãi nãi để vu vạ Viên San Nương? Viên Mẫu Đơn, bà với Viên San Nương không hổ là cô cháu, đều ác độc không biết xấu hổ như nhau."
"Ngươi cái đồ thấp hèn này..."
Hoa ma ma cũng không sợ Viên thị: "Nếu bà còn dám phun lời ác độc, thì cũng đừng trách ta không khách khí."
Nhìn thấy hai đứa gia đinh giơ gậy gộc bên cạnh Hoa ma ma, Viên thị cũng phải thấy sợ.
Tuyên thị dè dặt hỏi: "Nương, làm sao bây giờ?" Xem ra, sự tình đã không có đường sống để xoay chuyển.
Trong đầu Viên thị choáng váng, nhưng bà ta vẫn nói: "Đi phố Tú Thủy."
Hoa ma ma chán ghét liếc qua Viên thị, sau đó cúi người nhặt hai con hình nhân lên.
Ngôi nhà ở phố Tú Thủy là nhà hai khoảnh sân đấy, người một nhà ở đó là dư dả rồi.
Lúc Cố Hòa Bình đang khuân đồ, xa xa lại thấy hai người Viên thị cùng Tuyên thị: "Nương, đại tẩu..."
Đến gần mới phát hiện thái dương Viên thị sưng lên một cục u lớn, Cố Hòa Bình vội hỏi: "Nương, người làm sao vậy?"
Cố Hoà Bình được nhận làm con thừa tự của đại phòng, theo lý mà nói chỉ có thể gọi Viên thị là Tam thẩm thôi.
Chỉ là Viên thị lúc nào cũng khóc lóc kể lể lúc trước là bị ép mới cho hắn đi làm con thừa tự, mấy năm nay bà cũng rất đau khổ khó chịu.
Cố Hòa Bình là người tai mềm, liền mở miệng kêu một tiếng nương.
Đã có lần một tất sẽ có lần hai.
Ban đầu thì chỉ là lúc hai người ở riêng với nhau mới dám gọi như vậy, về sau thì ở ngoài cũng xưng hô như vậy luôn.
Gạt cánh tay Cố Hòa Bình đang đưa lại gần, Viên thị hỏi: "Ta nghe nói ngươi chủ động chuyển ra, chuyện này có phải thật như vậy không?"
Ánh mắt Cố Hòa Bình lập tức ảm đạm đi: "Mẫu thân muốn con bỏ San Nương, con không muốn.
Thế nên mẫu thân bèn nói muốn ta dời ra ngoài ở."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!