Chương 36: Thanh Thư Bị Đánh 1

Lúc Như Đồng vào phòng thì thấy Thanh Thư đang cúi đầu luyện chữ.

Nhìn trang giấy trắng tinh kia, nàng ta không khỏi lại bắt đầu ghen tỵ.

Đừng nói là đại ca, ngay cả giấy cha nàng ta dùng cũng còn không được tốt như vậy đâu.

"Thanh Thư."

Thanh Thư ngẩng đầu nhìn nàng ta, nhàn nhạt đáp: "Chuyện gì?"

Hôm nay Thanh Thư mặc một bộ váy màu hồng đào mới tinh, hai búi tóc trên đầu được cài châu hoa bằng đá ngũ sắc, trên cổ đeo khóa vàng trường mệnh.

Như Đồng giật mình, không nhịn được hỏi: "Thanh Thư, sao ngươi ăn mặc không giống ngày hôm qua vậy." Xiêm y khác nhau còn chưa tính, thậm chí ngay cả đồ trang sức cũng không giống.

Thanh Thư cố ý cười híp mắt, hỏi: "Nhìn có đẹp không? Trước đó bà ngoại ta từ phủ thành trở về, có mang về cho ta một rương quần áo mới với rất nhiều trang sức xinh đẹp."

Nhìn thấy ánh mắt Như Đồng sáng lên vẻ ước ao, Thanh Thư đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa, lại cúi đầu tiếp tục luyện chữ.

Như Đồng nhìn tờ giấy trắng tinh trên bàn, đột nhiên nói: "Thanh Thư, muội cho ta hai tờ giấy, chỉ hai tờ giấy thôi được không?"

"Không được, chính ta còn không đủ dùng đây." Đừng nói không đủ dùng, dù có thừa nàng cũng chẳng muốn cho Như Đồng.

Mặt Như Đồng lộ vẻ cầu xin: "Thanh Thư, vậy một tờ, một tờ thôi có được không?"

Thật ra với việc luyện chữ thì dùng loại giấy nào công dụng cũng đều như nhau.

Chỉ là Như Đồng cảm thấy giấy này tốt, hơn nữa, trước kia chỉ cần dỗ dành hai câu là Thanh Thư đều sẽ thuận theo nàng ta, cho nên nàng ta mới không muốn buông tha.

Thanh Thư nở nụ cười: "Thay vì cầu xin ta, chẳng bằng tỷ hãy đi xin nhị thúc hoặc là đại ca đi."

Kiếp trước ức hiếp mình như vậy, nàng không trả thù lại đã là không tệ rồi.

Còn muốn đồ của nàng, đúng là nằm mơ!

Thấy Thanh Thư vẫn từ chối, Như Đồng vừa thẹn lại vừa giận: "Thanh Thư, trước kia muội không như thế này."

Nhìn thấy trên cổ tay Như Đồng lộ ra chuỗi vòng tay ngọc trai, bỗng nhiên Thanh Thư ngộ ra.

Chính bản thân Vi thị cũng chỉ cài những ngân trâm kiểu dáng thô ráp, làm sao có thể mua cho Như Đồng chuỗi vòng tay ngọc trai đẹp như vậy.

Thế nên đáp án chỉ có một, cái vòng tay này là của mình.

Nghĩ đến đây, Thanh Thư nắm lấy tay Như Đồng thô bạo lột chiếc vòng ra.

Bởi vì động tác của Thanh Thư quá nhanh, chờ Như Đồng phản ứng lại thì Thanh Thư đã giật chiếc vòng ngọc trai đi rồi.

Như Đồng sốt ruột đỏ cả mắt, chỉ muốn lao lên cướp lại.

Thân thể Thanh Thư linh hoạt tránh thoát khỏi nàng ta.

Kết quả là Như Đồng vồ hụt, đâm đầu vào bàn trang điểm.

Như Đồng đau đến nỗi khóc toáng lên.

Thật không khéo, lúc này Lâm lão phu nhân đang ở ngoài cửa, nghe được tiếng khóc mặt bà liền đen lại.

Ngày lễ tết lớn mà lại khóc, đúng là xúi quẩy.

Đến khi vào phòng, bà thấy Như Đồng ngã trên đất khóc nức nở, nhưng Thanh Thư lại chỉ đứng bên cạnh bàn nhìn xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!