Chương 35: Thanh Thư Hẹp Hòi

Như Đồng mới học thuộc được một đoạn văn ngắn đã muốn học viết những chữ này.

Bởi chỉ có biết cách viết mới tính là thực sự biết chữ.

Nhưng đến đây lại có vấn đề, viết chữ cần bút, mực, giấy, nghiên, mà lần này Cố Nhàn trở về lại không mang theo những thứ này.

Cố Nhàn nói với Thanh Thư: "Thanh Thư, con cho Như Đồng mượn một cây bút dùng đi."

Nàng biết rõ Thanh Thư có mang theo hai cây bút.

Thanh Thư lại không muốn cho mượn: "Nương, cho đại tỷ mượn rồi mất đi.

Ngộ nhỡ cây bút này của con bị hỏng thì sẽ không còn mà dùng." Bút lông này rất dễ gãy, vì vậy nên nàng mới mang nhiều thêm một chiếc dự bị.

"Con cho đại tỷ mượn dùng trước đã." Từ khi này đứa nhỏ này hẹp hòi như vậy chứ.

Thanh Thư cố ý nói: "Tại sao lại mượn ta? Nhị thúc là người đọc sách, nhất định thúc ấy có giấy và bút lông nha! Đại tỷ, tỷ đi lấy bút của Nhị thúc mà dùng đi."

Nếu cho mượn thật, chắc chắn là có đi không có về.

Bà ngoại mua cho nàng toàn là đồ tốt, nàng cũng không muốn cho Như Đồng chiếm tiện nghi.

Như Đồng không dám đi, vẻ mặt đau khổ nói: "Cha ta không cho phép ta đụng vào đồ đạc của ông ấy, nếu thấy ta đụng vào sẽ đánh chết ta mất." Thư phòng của cha nàng ta chỉ có đại ca có thể vào, ngay cả mẹ nàng ta cũng không thể động tới.

Cố Nhàn chợt cảm thấy Như Đồng thật đáng thương.

Thanh Thư lại không để mình bị xoay mòng mòng, nói: "Không thể lấy của Nhị Thúc, vậy giấy bút của đại ca hẳn là tỷ có thể dùng được đi?"

Lâm Nhạc Tổ lớn hơn Thanh Thư hai tuổi, được lão gia tử dạy vỡ lòng.

Thậm chí đến bây giờ cũng vẫn là lão gia tử dạy dỗ, vì thế nên trong phòng hắn đều có đầy đủ bút, mực, giấy, nghiên.

Như Đồng lắc đầu nói: "Đại ca sẽ không cho tỷ mượn dùng."

Thanh Thư không vui nói: "Tỷ còn chưa có hỏi, sao lại biết đại ca sẽ không cho tỷ mượn dùng?"

Như Đồng cúi thấp đầu tỏ vẻ đáng thương, lắp bắp nói: "Chính bản thân đại ca còn không đủ dùng, há sẽ cho ta mượn?"

Tuy rằng Lâm gia có một cử nhân, nhưng ở triều Minh, cử nhân cũng không có nhiều phúc lợi như tiền triều.

Ở tiền triều chỉ cần khảo thí đậu cử nhân, ngoại trừ mỗi tháng được lãnh tiền thì điền sản ruộng đất và cửa hàng đều không phải nộp thuế.

Nhưng ở triều Đại Minh, cử nhân ngoài việc có thể miễn thuế năm mươi mẫu ruộng tốt, những thứ phúc lợi khác cũng đều không còn.

Miệng ăn người Lâm gia càng ngày càng tăng, chi tiêu càng lúc càng lớn nên ngày thường đều tính toán chi li.

Bút nghiên mà Lâm Nhạc Tổ dùng đều là đồ cũ mà lão gia tử đã dùng trước kia, giấy để luyện chữ cũng có số lượng nhất định.

Nếu phải cho Như Đồng một phần giấy, vậy chính hắn sẽ không đủ dùng rồi.

Thanh Thư cũng nói ngay: "Của ta cũng không đủ dùng."

Bỗng chốc vành mắt Như Đồng đỏ lên: "Thanh Thư muội muội, muội hãy cho tỷ mượn một ít dùng đi! Muội yên tâm, chờ sau này tỷ kiếm được tiền, tỷ nhất định sẽ trả lại cho muội."

Vẽ được cái bánh như thế, Thanh Thư cũng thực bội phục nàng ta.

Chẳng qua Cố Nhàn đang nhìn nàng, không cho mượn cũng không được: "Bút có thể cho tỷ mượn một cái, nhưng giấy thì không được, chính ta còn không đủ dùng, sao có thể cho tỷ mượn."

Thanh Thư không hé miệng, Cố Nhàn cũng hết cách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!