Trước kia mỗi lần Cố Nhàn trở về, Lâm lão phu nhân đều sẽ nói đôi câu giảng đạo với nàng.
Chỉ là hôm nay bà lại không có cái tâm tình này nữa.
Cố Nhàn dẫn theo Thanh Thư trở về nhà, vừa ngồi xuống nàng đã nói: "Thanh Thư, vừa rồi con nói quá nhiều rồi."
Thanh Thư bày ra vẻ mặt còn chưa hết sợ hãi, che ngực nói: "Nương, con sợ tổ mẫu lại bắt uống nước bùa lần nữa."
Cố Nhàn cũng biết chuyện xảy ra lần trước đã để lại bóng ma trong lòng Thanh Thư, nhưng điều nên nói nàng vẫn phải nói: "Bà ấy là tổ mẫu của con, là tổ mẫu ruột thịt, sẽ không hại con."
Qua những chuyện đã xảy ra trong thời gian này, Thanh Thư coi như đã hiểu rõ.
Bình thường Cố Nhàn rất thương nàng, nhưng một khi đụng phải chuyện thì Cố Nhàn luôn muốn nàng lùi một bước, khiến nàng phải chịu oan ức.
Cố Nhàn xoa đầu Thanh Thư, nói: "Nương biết con bị oan ức, nhưng đó là tổ mẫu của con.
Thanh Thư, dù sao chúng ta cũng chỉ ở đây ba bốn ngày thôi.
Mấy ngày này con hãy nhẫn nhịn một chút."
Thanh Thư đáp ứng rất nhanh: "Được."
Chỉ cần đừng trêu chọc phải nàng, nàng cũng sẽ không chủ động gây sự.
Nhưng nếu như trêu chọc nàng, bọn họ gánh không nổi đâu.
Dù sao nàng cũng có chỗ dựa là bà ngoại, không việc gì phải sợ.
Cố Nhàn bảo nha hoàn lấy y phục đã làm cho Lâm lão gia tử và Lâm lão phu nhân ra, chuẩn bị mang qua nhà chính.
Thanh Thư vừa đứng dậy, Cố Nhàn vội nói: "Thanh Thư, con cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, nương sẽ nhanh về thôi." Nàng sợ dẫn theo Thanh Thư đi cùng, lát nữa lại đụng chạm đến Lâm lão phu nhân.
Thanh Thư ồ một tiếng: "Vậy con đi luyện chữ."
Kiếp trước nàng hận nhất hai người, một người là Lâm lão phu nhân, một người là Lâm Thừa Ngọc.
Vì vậy, có thể không gặp thì nàng sẽ không gặp.
Lâm lão phu nhân thấy một mình Cố Nhàn tới bèn bày ra vẻ mặt khó coi: "Tại sao không dẫn theo Hồng Đậu đến."
Cố Nhàn cười nói: "Thanh Thư đã ngồi thuyền lâu như vậy, cũng có chút mệt mỏi, cho nên con đã cho con bé nghỉ ngơi rồi."
Lâm lão phu nhân sầm mặt quở trách: "Đứa nhỏ bị nuôi thành ngang ngược xa xỉ như vậy, sau này nhà nào dám lấy?"
(Truyện đăng tại bachngocsach. com_@Lục Lam)
Ngừng một chút, Lâm lão phu nhân lại nói: "Còn nữa, khi về thì lấy cái thứ ở trên người nó xuống.
Mang đồ trang sức quý giá như vậy, các ngươi cũng không sợ bị bọn trộm nhớ thương ư."
Cố Nhàn cười khổ nói: "Nương, con có nói con bé, nhưng con bé không nghe.
Kỳ thực người có điều không biết, từ sau khi trải qua cơn bạo bệnh, tính nết sở thích của đứa nhỏ này cũng thay đổi luôn.
Cứ hễ bảo con bé mặc đồ trước kia thì sống chết cũng không đồng ý."
"Không nghe lời thì bỏ đói nó hai bữa tất sẽ thành thật ngay." Phương pháp này tuy đơn giản thô bạo nhưng vô cùng hữu dụng.
Cố Nhàn không chút nghĩ ngợi liền từ chối lời đề nghị này: "Nương, chuyện này làm sao có thể làm được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!