Lá trên cây nho mọc rất xum xuê, xanh um phủ kín hết cả giàn nho.
Từng chùm nho xanh cũng ẩn hiện trong đó.
Thanh Thư đứng trên hành lang, nhìn Cố Nhàn nói: "Nương, chờ khi trở về chúng ta đi mua hai cái lồng chim treo ở trên hành lang đi!" Yên tĩnh quá, nuôi hai con chim cho náo nhiệt hơn.
Xong Cố Nhàn không muốn, chê ồn.
Thanh Thư cảm thấy tiếng chim hót rất vui tai, nào có ồn ào.
Chỉ là Cố Nhàn không đồng ý, nàng cũng không có cách.
Cố Nhàn nhìn quần áo Thanh Thư mặc, cau mày nói: "Thanh Thư, trở về thay quần áo đi."
Hôm nay Thanh Thư mặc một cái áo cánh sen màu vàng nhạt cùng với váy Nguyệt Hoa*.
Nàng chải một búi tóc nhỏ sau đầu, dùng dây ngọc san hô đỏ quấn quanh; cổ đeo một cái vòng vàng ròng; trên cổ tay đeo chuỗi phật châu đàn hương Vô Trần đại sư tặng.
*Chú thích: Là một loại váy ở cuối thời Minh, có nhiều màu sắc khác nhau, nhẹ nhàng trang nhã, trang trí tinh xảo, khi xòe ra thì rực rỡ như ánh trăng lên, nên lấy tên là váy Nguyệt Hoa.
Bởi vì tay nàng nhỏ, nên phải vòng hai vòng.
Thanh Thư không muốn: "Thay xiêm y làm gì? Con thấy bộ xiêm y này rất đẹp."
"Quá lộ liễu.
Thanh Thư, nghe lời, mau đi đổi xiêm y đi." Mỗi lần trở về, nàng đều ăn mặc rất mộc mạc.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Cố Nhàn chỉ mặc một bộ quần áo bảy phần mới.
Đáng tiếc mặc kệ nàng nói cái gì, Thanh Thư cũng không muốn thay y phục, cũng không muốn lấy chiếc vòng vàng đang đeo trên cổ xuống.
Cố Nhàn nhịn không được phàn nàn với Trần ma ma: Đứa nhỏ này từ sau khi bị bệnh, đều không nghe lời ta nói."
Trần ma ma cười nói: " Nô tỳ thấy tiểu thư như vậy rất tốt." Có chủ kiến của mình mới không dễ dàng bị kẻ khác thao túng.
Chứ chủ tử nhà bà rất dễ bị kẻ khác chi phối.
Đặc biệt là cô gia nói cái gì chủ tử liền nghe theo cái đó.
Lần này hai mẹ con ngồi thuyền quay về Đào Hoa thôn.
Mặc dù có xe ngựa, thế nhưng đường xá gồ ghề không bằng phẳng, đi xe rất xóc nảy.
Trong khi bây giờ Cố Nhàn đang mang thai, không thể chịu đựng nổi.
Ngồi trên thuyền, Cố Nhàn nhìn vòng vàng trên cổ Thanh Thư, lại không kiềm được thốt lên: "Thanh Thư, lấy cái vòng này xuống có được không?"
Thanh Thư lắc đầu: "Con thấy mang lên rất đẹp mắt nha."
Cố Nhàn thấy nói thế nào con bé cũng không thông, bèn tức giận nói: "Cái đứa nhỏ này sao lại không nghe lời như vậy? Nương còn có thể hại con hay sao?"
"Nương, cái vòng này là bà ngoại đưa cho con chứ cũng không phải ăn trộm, sao lại không thể đeo?"
Cố Nhàn nói: "Vật quý giá như vậy, ngộ nhỡ rơi mất thì làm sao bây giờ?"
Thật ra không phải sợ mất, mà là cách ăn mặc của Thanh Thư quá rêu rao, nàng lo lắng cha mẹ chồng thấy sẽ trách cứ nàng nuôi dạy con gái quá xa hoa.
Thanh Thư nói: "Con sẽ không đi ra ngoài, hơn nữa Kiều Hạnh cũng đi theo con, sẽ không mất đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!