Có một số chuyện phải tự bản thân nghĩ thông, nếu không người khác có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Cố lão thái thái đã nói quá nhiều, không muốn phí lời nữa, mặt không đổi sắc nói: "Cố Nhàn, nếu không phải quá thất vọng với người mẹ ruột như ngươi, Thanh Thư há lại nói ra lời như vậy ư! Cố Nhàn, ngươi trở về từ từ xem xét lại mình đi!"
Cố Nhàn hơi bối rối, nói: "Nương, vậy hai ngày sau ta lại đến đón Thanh Thư về." Cố Nhàn biết rõ, hôm nay mình không thể mang Thanh thư đi.
Hiểu con không ai bằng mẹ, nhìn Cố Nhàn như vậy đã biết nàng ta không cảm thấy mình có lỗi. Cố lão thái thái thở dài một hơi, trách ai được? Chỉ có thể trách bà không dại dỗ Cố Nhàn cho tốt.
Trở về phòng ngủ, Cố lão thái thái thấy Thanh Thư tựa đầu vào thành giường ngẩn người, thương yêu ôm nàng vào trong ngực nói: "Ngoan, vừa nãy nương con cũng chỉ nhất thời nóng giận mất khống chế, con đừng ghi hận nàng ta."
Thanh thư sờ một bên mặt nóng rát hỏi: "Bà ngoại, ta đúng là do nương ta sinh ra chứ không phải nhặt được?"
Nàng thừa nhận lời nói vừa rồi đúng là có chút không thỏa đáng, nhưng cũng không đến mức nương nàng lại xuống tay nặng như vậy. Cộng thêm chuyện lúc trước, Thanh Thư rất hoài nghi nàng không phải là con ruột.
Cố lão thái thái không nhịn được cười, nói: "Đừng suy nghĩ linh tinh, lúc nương con sinh ra con, chính là bà ngoại ở bên cạnh trông coi đó."
Nhìn khuôn mặt nho nhỏ của Thanh Thư không còn chút sắc máu, Cố lão thái thái rất đau lòng: "Ngoan, ngủ một lát đi!"
Ở trong những câu hát ru khe khẽ của Cố lão thái thái, rất nhanh Thanh thư đã thiếp đi.
Đến gian ngoài, Cố lão thái thái khôn nhịn được nói với Hoa ma ma: "Ngươi thấy, đứa nhỏ này có thật là đã chạm phải thứ gì không sạch sẽ?" Mặc dù mắng Cố Nhàn, nhưng lời nói của Thanh thư cũng làm bà dấy lên nghi ngờ.
Hoa ma ma đi theo Cố lão thái thái đã ba mươi năm, nói hai người chủ tớ tình cảm như tỷ muội cũng không ngoa: "Ngoại trừ cô nương so với trước kia trở nên hiểu chuyện biết vươn lên, nhìn chung cũng không có gì khác lạ. Lão thái thái, từ trước đến nay cô nương đối với người đều là quấn quýt từ đáy lòng, cái này không giả được."
Nếu thật là có thứ không sạch sẽ, cũng không thể nào dính lão thái thái như vậy.
Cố lão thái thái ngẫm lại cũng thấy đúng, gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, là ta nghĩ nhiều rồi."
Hoa ma ma nói: "Lão thái thái, tính tình cô nãi nãi người cũng hiểu rõ. Lão nô thấy, người vẫn nên mang cô nương đi chùa Cam Lộ dâng hương cầu hai lá bùa bình an cho cô nương đeo sẽ ổn thỏa."
Cố lão thái thái gật đầu nói: "Sáng mai chúng ta đi chùa Cam Lộ."
Bây giờ Thanh Thư đã hiểu chuyện, không còn là đứa trẻ mơ mơ màng màng cái gì cũng không hiểu nữa rồi. Nếu Cố Nhàn đi mời cao tăng trừ tà cho Thanh Thư, nhất định hai người sẽ xảy ra hiểm khích.
Để phòng phát sinh ra tình huống này, bà cảm thấy vẫn là mang Thanh thư đi cầu kiến chủ trì chùa Cam Lộ ổn thỏa hơn.
Có chủ trì chùa Cam Lộ, chắc chắn Cố Nhàn và Lâm gia sẽ không tiếp tục hoài nghi.
Tổ tôn hai người vừa dùng xong cơm trưa, Cố nhị thái gia đã vội vã dẫn theo Cố Hòa Kiệt tới cửa.
Cố lão thái thái để Thanh thư về phòng ngủ, bà ở sảnh ngoài tiếp đón hai cha con.
Vừa mới nhìn thấy Cố lão thái thái, Cố Nhị thái gia đã rối rít tạ lỗi: "Đại tẩu, thật xin lỗi, chuyện hoang đường này là Hòa Kiệt với nương hắn làm sai."
Tự thiếp này mua cho Thanh Thư, hôm qua thê tử không đòi được, hôm nay con dâu lại đi tìm cháu gái kể lể. Người không rõ, còn tưởng là bọn họ phí hết tâm tư muốn cướp đồ của đứa nhỏ mất, truyền ra ngoài, cả nhà bọn họ cũng không cần làm người.
(Truyện đăng tại [email protected]ục lam)
Cố Hòa Kiệt cúi đầu nói: "Đại bá mẫu, tất cả là lỗi của ta, ta không nên nói chuyện này cho nương biết, kính xin người bớt giận."
Cố lão thái thái cười nhẹ nói: "Bởi vì tự thiếp này vốn là mua cho Thanh thư, cho nên hôm qua ta không tiện đáp ứng mẹ ngươi. Tối qua ta lại hỏi Thanh Thư, con bé biết chuyện có liên quan đến tiền đồ Hòa Kiệt, không chút chần chờ đã đồng ý nhường lại tự thiếp."
Cố nhị thái gia lắc đầu nói: "Đại tẩu, thế này làm sao được? Chúng ta sao có thể lấy đồ của Thanh thư."
Mắt Cố Hòa Kiệt trông chờ nhìn Cố lão thái thái.
Cố lão thái thái vừa cười vừa nói: "Nếu là chuyện khác, ta nhất định không đồng ý, nhưng việc này lại liên quan đến tiền đồ Hòa Kiệt. Giống như vợ ngươi nói, sau khi Hòa Kiệt bái được danh sư rồi thi đậu tiến sĩ ra làm quan, cũng là vinh dự của toàn bộ Cố gia."
Mao thị và Cố Hòa Kiệt quá tưởng bở rồi, tưởng rằng dựa vào một bản tự thiếp đã có thể bái được danh sư. Nhưng lại không biết những đại nho này trọng danh tiếng nhất, nếu không đạt yêu cầu của bọn họ thì đừng nói là một bản tự thiếp, dù là tặng lễ một rương vàng bọn hắn cũng không chấp nhận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!