Chương 100: Lang Băm

Thật vất vả mới đợi được đến tối, chờ Thanh Thư vừa lên giường Cố lão thái thái lại hỏi: "Giờ có thể nói với ta, vì sao Đoàn sư phó dạy con tâm pháp chưa?"

Thanh Thư cũng không gạt lão thái thái, nói chân tướng chuyện này ra: "Bà ngoại, Đoàn sư phụ là người tốt."

Cố lão thái thái gật đầu nói: "ừ, Đoàn sư phụ là người tốt, sau này con phải hiếu kính với ông ấy cho tốt.

Về phần báo thù, vạn lần không thể đi làm."

Đừng nói đến tên Ôn Lương Trạch kia, ngay đến hai tên đồ đệ của Đoàn sư phụ cũng không dễ chọc, bà cũng không mong Thanh Thư đi mạo hiểm.

Thanh Thư gật đầu.

Cố lão thái thái suy nghĩ rồi lại nói thêm: "Con tập võ cùng Đoàn sư phó là tốt rồi, những cái khác cũng đừng học theo ông ấy."

Thanh Thư không hiểu lắm: "Dạ?"

"Đoàn sư phó không biết nhìn người.

Con xem hai tên đồ đệ ông ấy nhận có phẩm tính gì? Một tên hủy hôn phản bội sư môn, một tên lớn hơn, lại ra tay độc ác với ông ấy."

Nhìn lầm một lần có thể nói là không tốt số, nhìn lầm hai lần thì chính là mắt nhìn của Đoàn sư phó không tốt.

Cố lão thái thái nói: "Năm đó ông ngoại con ra đi quá đột ngột, có rất nhiều chuyện cũng không nói rõ.

Nếu không phải đám người lão La chưởng quỹ giúp đỡ, sao ta có thể giữ lại hơn nửa gia nghiệp này."

Nói đến chuyện này, Thanh Thư lại nhớ đến những lời kia của Trần ma ma: "Bà ngoại, ngày đó đã có thể giữ được hơn phân nửa của hàng thì sau sau đó lại bán đi hết?"

Có Kỳ phu nhân làm chỗ dựa, những kẻ đó cũng không dám trắng trợn chiếm đoạt sản nghiệp Cố gia.

Ôm một đứa trẻ vàng tất sẽ có kẻ nhớ thương.

Gom góp lại những món tiền đó, đã đủ để ta và mấy mẹ con con trải qua thời gian giàu có, cần gì phải làm sống làm chết để kiếm tiền."

Khi Cố Hòa Bình nghe theo Viên thị khăng khăng muốn kết hôn với Viên San Nương, bà đã bắt đầu lần lượt bán đi cửa hàng trong nhà.

Bà cũng không muốn mệt sống mệt chết, cuối cùng lại để những người như Viên thị và Vien San Nương được lợi.

Thanh Thư cảm thấy Cố lão thái thái không chỉ thông minh quyết đoán, còn có tầm nhìn xa.

Nếu mẹ nàng kế thừa được ba phần như vậy, nàng cũng không phải rầu.

Nghĩ đến chuyện Cố lão thái thái nói lúc trước, Thanh Thư không nhịn được hỏi: "Bà ngoại, xưởng nhuộm ở phủ thành kia một tháng có thể lời bao nhiêu vậy?"

Bao nhiêu của cải nàng không hỏi, dù sao những thứ này sớm muộn cũng là của tỷ muội các nàng.

Nhưng tiền lười xưởng nhuộm là để cho các nàng tiêu dùng hàng ngày, biết rồi thì trong lòng mới nắm chắc.

Cố lão thái thái vừa cười vừa nói: "Ta chỉ chiếm được bốn phần, đại khái mỗi tháng có thể được chia trên dưới một ngàn lượng.

Tiệm tơ lụa với cửa hàng trà thì một tháng cũng áng chừng một trăm lượng bạc, những số tiền này đã đủ cho chúng ta dùng."

Thanh Thư lập tức yên tâm.

Cố lão thái thái nhìn ra bên ngoài, nói: "Ngoan, đã muộn rồi, nên đi ngủ."

Thanh Thư lắc đầu nói: "Sư phụ nói, sớm tối mỗi ngày đều phải luyện nội công tâm pháp."

Nói xong thì bắt đầu khoanh hai chân lại giống buổi sáng, trong đầu nhớ lại khẩu quyết Đoàn sư phó nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!