Chương 5: (Vô Đề)

Con Labrador chỉ đưa mắt nhìn cậu, không làm ra bất cứ phản ứng nào.

Duẫn Đông Lâm cứng người, cuối cùng bưng kín mặt, thở dài, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Mấy ngày kế tiếp, tình huống vẫn không chút thay đổi.

Duẫn Đông Lâm phát hiện, cuộc sống của cậu, đã hoàn toàn trở về quỹ đạo thường ngày. Sẽ không còn tên con trai nào kỳ quái xuất hiện trong giấc mơ của cậu nữa.

Duẫn Đông Lâm đem toàn bộ việc này nhét vào sau đầu, lần nữa đem toàn bộ sự chú ý của mình hướng vào công việc.

Mỗi ngày thức dậy đến công ty làm việc, từng khắc từng khắc không ngừng đem chuyện mỗi ngày phải làm làm cho xong, ngẫu nhiên còn cùng đồng nghiệp đùa cợt cuộc sống tình cảm của cậu, sau đó lại tan ca về nhà.

Nhưng cuộc sống sao lại có khả năng vĩnh viễn mà bình thản như vậy, chắc chắn sẽ có một ngày nào đó có chuyện bất bình thường xảy ra.

Mỗi tối ăn cơm xong, cậu đều dắt Nhị Bảo đi tản bộ.

Bọn cậu thường xuyên đi dạo khắp công viên hết một lượt rồi mới về nhà.

Nhưng có một ngày, Duẫn Đông Lâm đột nhiên muốn đổi lộ tuyến, cũng giống như ăn cơm, cần phải thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị.

Cậu dắt Nhị Bảo đi dạo dọc theo con đường nhỏ chính giữa hai chung cư.

Con đường nhỏ này thường không có một bóng người. Cách một khoản mới có một ngọn đèn đường phát ra ánh sáng nhu hòa ấm áp.

Duẫn Đông Lâm đi trước, Nhị Bảo nối gót theo sau.

Duẫn Đông Lâm nhìn bầu trời đêm, cảm thán nói: "Có một người nói hắn cũng tên là "Nhị Bảo", mày nói xem, tao làm sao lại nằm mơ ra cái dạng kỳ quái như vậy?"

Nhị Bảo chăm chú nhìn đường đi sát theo sau cậu.

"Vốn tao còn tưởng rằng không phải là mộng…." Duẫn Đông Lâm nhỏ giọng lầu bầu, nửa câu sau lại dường như cố ý lớn tiếng nói: "Kết quả thật sự chỉ là một giấc mộng, nếu không sao lại có người nào đó đột nhiên biến mất như thế chứ?"

Con Labrador rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn cậu một cái.

Duẫn Đông Lâm cúi đầu nhìn nó, con chó lại cúi đầu xuống, chuyên tâm tìm vi trùng dưới đất

Duẫn Đông Lâm có chút buồn bực, liền ngậm miệng lại, không muốn phát biểu ý nghĩ nữa.

Một người một chó không có mục đích đi tới trước, đột nhiên lại bị ba người lạ ngăn cản.

Duẫn Đông Lâm sửng sốt, kinh ngạc phát hiện ra ba người kia chính là ba tên sàm sỡ cậu tại quán gay bar.

Ban đầu bởi vì ánh sáng mù mờ của gay bar, hơn nữa Duẫn Đông Lâm cũng vừa mới uống rượu, không thể nhìn kỹ bọn họ. Lúc này vừa nhìn, ba người kia qua nhiên là đang mặc đồ dành cho đám côn đồ.

Vừa xăm hình còn xỏ lỗ tai, lại còn bộ dạng tươi cười không hề có ý tốt nữa chứ.

Duẫn Đông Lâm nhíu mày, hỏi: "…. Có chuyện gì sao?"

Ba tên kia trao đổi ánh mắt cho nhau, một người bật cười đầy vẻ giễu cợt, nói: "Có gì chuyện hả? Đương nhiên là có chuyện!" Tên này hình như chỉ mới hai mươi tuổi sinh ác tâm liếm liếm môi, lộ rõ ánh mắt hèn mọn, vừa cười vừa nói: "Ông đây muốn cùng mày thuê phòng, mày không đi, hôm nay có phải là đáng bị phạt hay không?"

"Chúng tao có tới ba người, hưởng thụ cho sướng đi ha?" Một tên khá cười *** đãng.

"Cho mày sảng khoái đến chết luôn." Tên cuối cùng tổng kết lại.

Duẫn Đông Lâm: "…."

Mặc dù trên mặt chưa lộ ra biểu tình gì, nhưng cậu đã cảm thấy có chút khẩn trương rồi.

Cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng đánh nhau, nhưng cậu hiểu rõ tình huống trước mắt này, không dễ dàng trốn thoát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!