Chương 2: (Vô Đề)

Duẫn Đông Lâm cùng cô nàng kia ngồi trong phòng khách.

Hai người hàn huyên một lát, Duẫn Đông Lâm lại đưa cho cô một ly nước trái cây và vài món đồ ăn vặt.

Nhưng cô nàng cái gì cũng không ăn, lại không ngừng cọ cọ vào người cậu.

Duẫn Đông Lâm có chút buồn bực—— cô nàng này gầy đến khó tin, cọ tới nổi khiến cậu không thoải mái chút nào, làm cho Duẫn Đông Lâm nhớ tới cảm giác lúc đem Nhị Bảo ôm vào lòng, cảm giác mềm mềm mà ấm áp a, giống như đang ôm cái gối vậy, rất thoải mái.

Vừa nghĩ đến Nhị Bảo, cậu lại không nhịn được mà đưa mắt nhìn cửa phòng ngủ.

Từ lúc tên nhóc này vào trong đó cho tới giờ chưa hề phát ra tiếng động nào. Nó chưa bao giờ sủa ầm ĩ đến như thế, hay là, do ghét cô nàng này?

Duẫn Đông Lâm có chút kinh ngạc. Cậu vẫn tưởng rằng trên đời này không có người nào Nhị Bảo không thích chứ.

Nhưng người do bạn cậu chọn, nhân phẩm luôn tốt mà, sao Nhị Bảo lại không thích a?

Hay là do khí tức không hợp?

Duẫn Đông Lâm hoàn toàn không biết đám bạn chọn đối tượng kết bạn cho cậu, chỉ là sẵn tay trợ giúp tí đỉnh mà thôi. Chỉ cần hai người gặp nhau, hợp nhau rồi phát triển thêm chút là được rồi, làm gì có người nào cẩn thận tỉ mỉ mà sàng lọc ra mấy loại thanh niên ba tốt giúp người ta chứ?

Duẫn Đông Lâm lại nghĩ, cô nàng này sợ chó, nhưng cậu cũng không có khả năng vì muốn kiếm bạn gái mà vứt bỏ Nhị Bảo. Từ khi Nhị Bảo còn nhỏ đều do một tay cậu nuôi dưỡng nó, cảm tình giữa người và chó cũng được vun đắp hơn ba năm trời rồi còn gì.

Vì thế, Duẫn Đông Lâm càng thêm ưu sầu.

Cậu nhìn cô nàng một chút, đề nghị: "Về nhà trễ không tốt, để tôi đưa cô về nhà nhé?"

Cô nàng lập tức sửng sốt, lại nở nụ cười tươi như hoa, nũng nịu nói: "Em thấy anh ở nhà một mình không tự chăm sóc bản thân cho tốt rồi, hay là để em nấu cơm cho anh ăn nhé?"

Duẫn Đông Lâm có chút khó nghĩ: "Như vậy không tốt lắm đâu…." Trọng yếu chính là bọn họ mới quen nhau có một ngày thôi a.

Mới quen có một ngày thì cùng nhau ngồi ở nhà ăn cơm chiều đã là chuyện rất kỳ quái rồi, Duẫn Đông Lâm tiếp thu không nổi.

Cô nàng dựng mi, gắt giọng: "Đây là có ý gì? Em nấu ăn rất ngon đó."

Duẫn Đông Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Nhà tôi chỉ còn có trứng gà thôi."

"Vậy chúng ta chiên trứng ăn!"

"….. Nhưng Nhị Bảo không thích ăn trứng chiên."

"…" Khóe miệng cô nàng run rẩy vài cái rồi quặp xuống, "Con chó kia, không ăn thức ăn dành cho chó sao?"

Nhắc tới Nhị Bảo, Duẫn Đông Lâm mới có vẻ thoải mái đôi chút. Cậu bất đắc dĩ cười: " Nó không thích ăn mấy loại đó. Tôi cũng không thích cho nó gặm xương, bởi vì mấy thứ kia đối với dạ dày chó không tốt. Nó thích ăn thịt, nhưng trứng gà thì lại không thích."

Lần đầu tiên thấy Duẫn Đông Lâm có thể một hơi nói nhiều như vậy, cô nàng liền sửng sốt.

Còn chưa có đơ xong, cánh cửa phòng ngủ lại vang lên mấy tiếng lộc cộc.

Cô nàng sửng sốt, nói: "Hình như con chó muốn đi ra thì phải?"

Duẫn Đông Lâm cũng sửng sốt, đứng dậy mở cửa, chỉ thấy Nhị Bảo chạy lon lon tới ghế salon ngồi xuống đúng ngay chóc cái vị trí cậu vừa ngồi, cái đuôi phe phẩy a phe phẩy, tâm tình không tệ chút nào.

Nhưng sắc mặt cô nàng kia thì lại biến thành khó coi rồi. Cô cười khan, nói: "…. Nó trước giờ đều ngồi ở chỗ này sao?"

Duẫn Đông Lâm cười, ngồi xuống ghế, ôn nhu xoa đầu Nhị Bảo: "Nó thích đi theo tôi."

Vì vậy… Cô nàng kia không thể làm gì khác hơn là ra về.

Cô nhìn con chó Labrador ngồi như người, lại nhìn qua bộ dáng đối với con chó kia còn ôn nhu hơn đối với cô của Duẫn Đông Lâm, lập tức xác định cái tên đàn ông này không thú vị chút nào, quyết định không thông qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!