Tô Lương Mạt nắm chặt di động của Chiêm Đông Kình trong tay, không có biểu hiện sợ sệt hay hoảng loạn bao nhiêu, cô đi tới, thậm chí còn để di
động lại chỗ cũ.
Chiêm Đông Kình nâng một chân lên, áo choàng tắm rơi xuống, giả sử cô nhìn kỹ hơn một chút có khi có thể thấy chút cảnh
xuân, nhưng Tô Lương Mạt lúc này lại không có lòng dạ.
Dù sao cũng bị bắt tại trận, cũng không có gì để nói.
Người ngoài đều nói Chiêm Đông Kình đáng sợ cỡ nào, cảnh tượng lúc nãy hắn
không mảy may do dự phất tay giết người vẫn lượn lờ trong đầu Tô Lương
Mạt, nhưng bỏ mấy thứ này đi, dù sao cũng đã đi đến bước này, Tô Lương
Mạt cũng không có gì phải sợ.
Cô ngược lại giống như chẳng có chuyện gì định quay lại sofa phía trước.
Cánh tay đột nhiên bị một cỗ lực đạo kéo lại, lôi cô suýt chút nữa té ngã,
Chiêm Đông Kình đá lên bắp chân cô một đá, cũng không biết thế nào cảm
giác tê dại lan ra toàn thân, Tô Lương Mạt không kịp chuẩn bị té ngã
xuống giường.
"Đêm nay cô ngủ bên cạnh tôi."
"Anh còn sợ tôi chạy?"
Chiêm Đông Kình đưa tay đẩy, đẩy cô sang phía bên kia giường, "Cô chạy một cái thử xem."
"Em trai tôi đâu?"
Người đàn ông nhắm mắt lại, "Yên tâm, chưa chết được."
"Nó chỉ là đứa trẻ con."
Chiêm Đông Kình rõ ràng ngay cả chút nhẫn nại cuối cùng cũng không còn, Tô
Lương Mạt lúc này cũng không dám chọc hắn, chỉ đành cuộc tròn thân thể
nằm bên cạnh hắn. Cô không biết chú Trương là thật đang nghĩ cách hay
chỉ là nói lấy lệ, Tô Lương Mạt nhìn bộ dạng bình tĩnh của Chiêm Đông
Kình, nếu không lúc nãy đã trừng trị cô rồi.
Trong đầu cô có rất
nhiều chuyện, đưa lưng về phía Chiêm Đông Kình nhìn ra ngoài cửa sổ,
người đàn ông bên cạnh lại mở mắt lần nữa, ưỡn người dậy sau đó nhấn cái nút bên cạnh giường.
Không quá ba giây, cửa phòng ngủ mở ra, hộ vệ lúc nãy canh giữ trước cửa tiến vào, "Lão Đại."
Chiêm Đông Kình chỉ chỉ bên cạnh, "Đưa cô ta đến phòng cho khách."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!