Chương 4: Ở chung một phòng

Lúc mảnh vải cuối cùng rơi xuống chân, Tô Lương Mạt không khống chế được

toàn thân run rẩy, người ta thường thích hình dung nói rằng không chốn

dung thân cũng giống như bị người khác lột sạch quần áo, lần này Tô

Lương Mạt coi như được lĩnh hội sâu sắc hàm ý bên trong.

Ngoại từ nhục nhã, trong đầu đều trống rỗng.

Ánh mắt Chiêm Đông Kình chỉ là từ trên người cô dạo qua một vòng, hắn tra

lưỡi đao vào vỏ, bước chân trầm ổn lòng vòng bên Tô Lương Mạt, bàn tay

chạm đến bờ vai trần trụi lộ ra ngoài của cô, Tô Lương Mạt cả kinh thiếu chút nhảy dựng lên.

"Tôi không có lừa anh, cho dù anh giết tôi, tôi vẫn nói những lời này."

Hai chân thon dài của cô thẳng tắp, thứ có thể che đậy nửa người dưới đều

rơi xuống mắt cá chân, nửa người trên vẫn còn áo che phủ lên hai cánh

tay, nhưng những nơi cần che đậy lại nhất loạt không che được, Chiêm

Đông Kình xòe mở năm ngón tay tại xương quai xanh của cô không ngừng

trêu chọc, "Tự cô nói xem, lý do như vậy nói ra ai sẽ tin cô?"

"Anh không tin tôi cũng có cá cách nào khác."

Tô Lương Mạt mở mắt, kéo áo đã rơi xuống tận eo buộc lại, "Nhìn đủ chưa?

Anh muốn hỏi tôi cũng đã nói cho anh biết, tin hay không là chuyện của

anh?"

Chiêm Đông Kình vòng tay qua bả vai cô đứng trước mặt Tô

Lương Mạt, cánh tay hơi dùng sức, ngón tay thon dài như muốn đâm thủng

xương thịt của cô, "Bọn họ tìm được cô tới giết tôi, đương nhiên biết rõ cô có bản lãnh gì, tôi rất hiếu kỳ, bọn họ làm sao biết được?"

"Trước anh, tôi chỉ dùng qua một lần, tôi không biết bọn họ làm sao lại tìm được tôi."

Loại năng lực này của cô, Tô Lương Mạt tự ý thức được từ ngày đó trở đi cũng không dám tùy tiện sử dụng, có chút năng lực đặc biệt hơn người thường

không hẳn đã là chuyện tốt.

Giống như lần này, đưa tới đâu chỉ là họa sát thân.

Chiêm Đông Kình cũng không hỏi lại.

Bả vai Tô Lương Mạt vô thức rụt về phía sau, tay của người đàn ông lại

thừa cơ trượt xuống dưới vân vê xương quai xanh, cô chỉ đành ôm lấy hai

vai không dám lộn xộn, "Khi nào thì thả chúng tôi đi?"

"Khi nào cô nói rõ chân tướng việc kia, khi đó tôi lập tức thả cô."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!