Hai tên canh chừng thấy cô mặc quần áo người giúp việc, chỉ liếc một cái, cũng không hỏi nhiều.
Tô Lương Mạt vốn đã viện ra mấy cái cớ, muốn nói mặt bị dị ứng hoặc là
phát bệnh cần mang khẩu trang, thậm chí còn đặc biệt học giọng điệu nói
chuyện của người giúp việc, cô rũ mắt xuống tận lực tránh đi tầm mắt đối phương, một tên trong đó mở cửa ra, "Đi vào đi."
Cô bưng thức ăn vào, trong túi quần có chùm chìa khóa, Tô Lương Mạt đi vào một căn
phòng nhỏ trước, không có gì bất ngờ Vệ Tắc có lẽ bị nhốt ở bên trong.
Cô móc chìa khóa ra mở cửa, Tô Lương Mạt đi vào phòng, nhìn thấy Vệ Tắc
nằm dựa vào vách tường ở đằng kia, đầu cúi gục xuống, trên người vẫn là
bộ đồ dính máu kia.
"Vệ Tắc?"
Tô Lương Mạt cởi khẩu trang
ra, để thức ăn trong tay sang một bên ngồi xổm xuống, Vệ Tắc nâng mí
mắt, ánh mắt có phần kinh ngạc, "Lương Mạt?"
Thấy sắc mặt Vệ Tắc khó coi, Tô Lương Mạt đưa tay sờ lên trán anh, "Sao lại phát sốt rồi?"
"Sao em lại ăn mặc thế này, ai cho em vào đây?" Vệ Tắc cầm cổ tay cô, Tô
Lương Mạt nhìn quanh bốn phía, thấy ở đây hình như là phòng chứa đồ,
"Hôm nay Chiêm Đông Kình dẫn người ra ngoài, chúng ta chỉ có thể tận
dụng lúc này trốn đi."
Vệ Tắc chống mạnh hai tay nâng nửa người
trên lên, "Bên ngoài có người canh chừng, hơn nữa chỉ có hai người chúng ta, khẳng định không có cách nào, Lương Mạt, hay là em báo cảnh sát
đi."
"Dựa vào người khác chi bằng dựa vào chính mình." Tô Lương
Mạt cầm chén cơm nhét vào tay Vệ Tắc, "Anh ăn cái gì trước đi, sau đó
nghe em nói, hai ngày nay em quan sát rất kỹ càng, đây là một gian nhà
độc lập, bên cạnh là nhà để xe, em phải nghĩ cách đánh cắp một chiếc
xe."
"Em có chìa khóa không?"
Tô Lương Mạt giơ cao chùm
chìa khóa trong tay, "Người giúp việc bình thường ra ngoài đều lái chiếc xe màu đỏ có rèm che, em đi tìm thử."
Tô Lương Mạt nói xong cũng đi ra ngoài, chỉ là ở trong nhà xe cũng không tìm được chiếc xe màu đỏ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!