Bởi vì khoảng cách
quá gần, hơn nữa chú ý của những kẻ ở đây đều trên người Vệ Tắc, ai cũng không ngờ Tô Lương Mạt sẽ ra một chiêu như vậy, Chiêm Đông Kình trời
sinh tính cảnh giác cao, cho nên lúc thứ trong tay Tô Lương Mạt đâm tới, hắn theo bản năng tránh người sang một bên, một đầu đũa đã mài nhọn xẹt qua áo sơ mi, Chiêm Đông Kình vứt cái ghế trong tay, hắn kéo vạt áo sơ
mi nhét trong lưng quần, da thịt màu đồng bị cắt trúng kéo ra vệt máu,
không sâu, chỉ là xước chút da.
Tô Lương Mạt nắm chặt tay, thừa dịp hắn cúi đầu trong nháy mắt lại đâm tới.
Chiêm Đông Kình không cho cô cơ hội, một tay chế trụ cổ tay cô lôi cô đứng
dậy, hắn đoạt lấy chiếc đũa sắc nhọn trong tay Tô Lương Mạt, tay trái đè chặt bả vai đẩy cô tới góc tường làm cô không lui được nữa.
Chiêm Đông Kình đưa tay bịt miệng cô lại, Vệ Tắc nằm dưới đất thoi thóp thở, "Đừng làm hại cô ấy..."
Hắn bịt chặt không cho cô thở, Tô Lương Mạt không cách nào hô hấp được,
theo bản năng vươn hai tay vặn mở bàn tay Chiêm Đông Kình.
"Muốn giết tôi như vậy?"
Cổ họng cô ú ớ không cách nào phát ra tiếng, tay phải Chiêm Đông Kình nắm
đầu nhọn nhắm ngay bụng Tô Lương Mạt đâm mạnh tới, cô phát ra một tiếng
thê lương theo động tác lắc lắc đầu, tay Chiêm Đông Kình chống đỡ ngay
bụng cô.
Nhìn từ góc độ của Vệ Tắc, thứ trong tay Chiêm Đông Kình là chui tận gốc vào trong cơ thể Tô Lương Mạt.
Vệ Tắc nắm chặt quả đấm muốn đứng dậy, mu bàn tay với trên mặt đều có vết
máu loang lổ, thanh âm khàn đặc đối lập rõ rệt với vẻ trống trải xung
quanh, "Lương Mạt, Lương Mạt..."
Nửa người trên của Chiêm Đông
Kình ngang nhiên lấn tới sít sao đè chặt Tô Lương Mạt, cô không thể
không áp cằm lên cần cổ hắn, Tô Lương Mạt nhắm chặt hai mắt, cô tưởng
tượng được một nhát này đâm vào trong người cô sẽ đau đớn thế nào, hàng
mi cong dày của cô run lên, một lúc lâu sau không cảm thấy đau, lúc này
mới mở mắt.
Bả vai Chiêm Đông Kình còn chống đỡ trước người cô, cả người Tô Lương Mạt dính thẳng trên vách tường.
Người đàn ông nắm chặt quả đấm chậm rãi buông ra, hắn lui người, ném chiếc đũa nhọn xuống đất.
Vệ Tắc thấy thế, thần sắc thả lỏng, lại nhịn đau hướng Tô Lương Mạt gọi, cô khó khăn hoàng hồn, nặng nề thở ra một hơi.
Chiêm Đông Kình xoay người đi ra ngoài, Tô Lương Mạt mới dám ngồi bệt xuống,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!