Hai chữ cuối cùng, Chiêm Đông Kình cũng không biết hắn làm thế nào mà nhả ra được.
Gương mặt duy trì chút bình tĩnh cuối cùng bị một chút khích thích đánh nát
rất đau đớn, chỉ là chỉ là đau đớn này hắn nhìn vào trong mắt lại không
thể lý giải được.
Tô Lương Mạt nghe vậy, kinh hoàng, không hiểu hắn nói "luân phiên cưỡng bức" là có ý gì.
Vệ Tắc nằm dưới đất ưỡn cao nửa người trên, ánh mắt phẫn nộ mà bi thương, "Anh nói cái gì, anh nói cho rõ ràng!"
Tô Lương Mạt đi tới bên cạnh Vệ Tắc, Chiêm Đông Kình dẫn đầu xoay người bỏ đi, thi thể cũng bị lôi ra theo, lưu lại một vệt máu thật dài.
Cửa sắt lần nữa bị kéo lại, cô đỡ Vệ Tắc vết thương đầy người vào góc tường, để cho anh ngồi dựa lên tường.
"Lương Mạt..."
Nghe giọng nói Vệ Tắc như thầm thì đau khổ, đầu óc Tô Lương Mạt lại nhớ tới
những lời Chiêm Đông Kình đã nói, cô ôm lấy đầu gối dựa lên cổ Vệ Tắc,
đợi sau khi tâm tình ổn định lại, lúc này mới kiểm tra vết thương của
anh, "Có bị thương ở đâu không?"
Chiêm Đông Kình trở lại phòng
nghỉ, bên trong cái gì cần có đều có, trên bàn sách có máy tính đang ghi lại mọi tình hình bên trong nhà kho, hắn kéo cái ghế ra ngồi xuống.
"Anh không sao," Lời Vệ Tắc nói rất rõ ràng, "Lương Mạt, lời của hắn có ý gì?"
Tô Lương Mạt ngồi dậy bên cạnh anh, "Vệ Tắc, em có rất nhiều chuyện giấu
anh," Cô tựa đầu lên vai Vệ Tắc, "lúc đó em bị người của Chiêm Đông Kình đưa tới Tương Hiếu Đường, hắn ta nói với em..." Tô Lương Mạt nhắm hai
mắt lại, "Nhưng mà những tên đó chỉ là cởi sạch quần áo dọa em, không có làm gì em cả, ý nghĩ hắn xấu xa, tất nhiên là nghĩ đến cái phương diện
kia."
"Tương Hiếu Đường? Những chuyện này vì sao không sớm nói cho anh biết?"
"Vệ Tắc..." Tô Lương Mạt ôm chặt cánh tay của anh, "Chúng ta còn có thể ra ngoài không?"
Chiêm Đông Kình nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người, hắn nheo mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Lương Mạt trong màn hình, bọn họ hiển nhiên
không biết nhất cử nhất động của mình đều nằm trong mắt người khác, khóe miệng Chiêm Đông Kình quyến rũ độ cong như cười như không, lại mơ hồ
cất giấu chút tự giễu.
"Lương Mạt," Vệ Tắc lúc này không có thời
gian truy hỏi những chuyện trước kia, "anh nhìn ra được Chiêm Đông Kình
có ý với em, em đừng giả ngốc, có thể ra khỏi đây thì đừng bỏ lỡ cơ hội, mau chóng đi đi."
"Em không đi."
Vệ Tắc hai mắt cảnh giác nhìn bốn phía, cho dù anh đã giảm thấp thanh âm, nhưng Chiêm Đông Kình
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!