Chương 31: Thêm một viên đạn nữa

Chiêm Đông Kình thấy buồn cười, ngón tay chỉ chỉ hai mắt của mình, "Như thế nào là "háo sắc"."

Tô Lương Mạt tránh đi đề tài này, dứt khoát hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

Hai người đến nơi vừa đúng lúc sau buổi trưa, tài xế đem hành lý vào khách sạn, Chiêm Đông Kình thì dẫn Tô Lương Mạt đi ăn trưa.

Sau khi ăn xong, tài xế đúng giờ đi tới đón.

Rẽ ra khỏi đô thị náo nhiệt, cách đó không xa là một thôn trang cực rộng

lớn, bởi vì xung quanh vừa mới xây dựng lại còn đang trong thời gian sử

dụng thử, rất ít xe cộ qua lại, xe dừng ở đầu đường, Tô Lương Mạt theo

Chiêm Đông Kình xuống xe.

Người đàn ông hôm nay ăn mặc rất đơn

giản, Tô Lương Mạt hứng ánh nắng mặt trời không khỏi nheo mắt, hắn trời

sinh là móc treo quần áo, cổ áo da chồn màu nâu nhạt vừa vặn vòng quanh

nửa cổ sau rồi hạ xuống đầu vai, tóc ngắn màu đen gọn gàng càng làm nổi

bật cả người tràn đầy tinh thần, Chiêm Đông Kình đứng ở chỗ có hàng rào

vây quanh, phía dưới còn có hố sâu mười mấy thước, bên trong đủ loại cây cối đốn từ trên núi xuống.

"Cha anh chính là xảy ra chuyện ở chỗ này?"

Sắc mặt Chiêm Đông Kình không tốt lắm, quay đầu lại nhìn cô, "Không phải cô nói nhìn thấy nơi ông ấy bị sát hại sao?"

"Tôi đã sớm nói với anh, là tôi gạt anh."

Chiêm Đông Kình dời ánh mắt đi nhìn xuống cái hố sâu dưới chân, "Lúc xe quẹo

ra bị phục kích, đâm nát đoạn hàng rào này rồi rơi xuống, nhưng tất

nhiên sợ ba tôi có thể tránh được một kiếp nạn, nên có kẻ đi đến cho ông ấy một phát súng trí mạng trên thái dương."

Tô Lương Mạt nghĩ

tới hình ảnh như vậy, trái tim nảy lên kịch liệt giống như co giật liên

hồi, nếu như trước khi cô bị cuốn vào chuyện này, có người nói với cô

những lời như vậy cô nhất định cho rằng đối phương đã xem phim quá nhiều rồi.

Quả thực, tin tức cướp của giết người ngày nào cũng có, nhưng bị bắn chết kiểu như vậy sẽ không thể nào được đưa tin thực tế.

Chiêm Đông Kình nhảy qua hàng rào, quay đầu lại muốn kéo cô qua, đã thấy Tô Lương Mạt khom người chui về phía của mình.

"Cũng không phải chó."

Tô Lương Mạt vỗ vỗ vết bẩn trên vai, "Anh quản tôi đi qua bằng cách nào à."

Người đàn ông vẫn là giữ chặt cánh tay của cô kéo cô tới bên người, tài xế

đem tới một cái thang di động, cố định một đầu sau đó, kéo thẳng cái

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!