Chương 3: Bức cô mở miệng

Tô Lương Mạt không dám quay đầu lại, Chiêm Đông Kình ôm Tô Trạch đi lên

trước, cô đuổi theo vài bước đưa tay che mắt Tô Trạch lại, bởi vì cách

biệt với thân hình cao lớn của Chiêm Đông Kình, cô không thể không nhón

chân lên, xoang mũi đầy mùi thuốc súng và mùi máu tanh khó chịu, sau vài tiếng đùng đoàng, xung quanh trở nên yên tĩnh như chết.

Đến

trước xe của Chiêm Đông Kình, lái xe bước xuống thay hắn mở cửa, Hàn

Tăng vẫn còn buồn bực chuyện vừa rồi, chỉ nhớ nhìn vào mắt Tô Lương Mạt, trong lúc nhất thời giống như khó tự chủ, bản tính hắn vốn thô lỗ, tiến lên trực tiếp níu lấy cánh tay cô nhét cô vào trong xe, "Đàng hoàng một chút cho ta."

Tô Lương Mạt bị kéo đi lảo đảo, vừa ngồi vững vàng liền đụng đầu vào cánh tay Chiêm Đông Kình.

Vẫn là con đường lúc đến đây, u ám đưa tay không thấy năm ngón, cũng giống

như tội ác vừa nãy, từng chút từng chút bị cắn nuốt sạch sẽ.

Lương Mạt quay đầu sang nhìn Chiêm Đông Kình, người đàn ông nhếch môi

mỏng, lái xe đem không gian trước sau ngăn cách, Chiêm Đông Kình nhìn ra ngoài cửa sổ tầm mắt quét về phía Tô Lương Mạt, "Nếu tôi là cô, một dao vừa rồi sẽ không do dự."

Tô Lương Mạt hạ tầm mắt xuống, nhìn

thấy ống tay áo người đàn ông lộ ra miếng băng vải, cô tất nhiên biết

lúc này cái mạng nhỏ của cô bị hắn nắm trong tay, bản thân nên nói cái

gì, "Tôi không nghĩ phải giết chết anh."

Chiêm Đông Kình miệng

chứa ý cười, khẩu khí vững vàng, thế nhưng giọng điệu này rơi vào tai Tô Lương Mạt lại khiến cô toàn thân như rơi vào hầm băng.

"Tôi sẽ cho cô biết, lúc đó cô nhất thời nương tay còn không bằng giết chết tôi."

"Anh có ý gì?"

Chiêm Đông Kình cởi bao tay da ở bên tay phải ra, lộ ra bàn tay thon dài cùng khớp xương rõ ràng, "Bởi vì là cô tự mình cho tôi cơ hội giày vò cô."

Cô cắn răng không lên tiếng, thay vì ở đây lãng phí thời gian làm hắn

buông tha cho cô, không bằng nghĩ xem kế tiếp phải ứng phó như thế nào.

Xe rất nhanh đã đến nơi, Chiêm Đông Kình ôm Tô Trạch dẫn đầu đi vào phòng

khách, đám người Tống Các cùng Hàn Tăng cũng theo sát phía sau, lúc Tô

Lương Mạt vào cửa nhìn thấy Chiêm Đông Kình giao tiểu tử trong tay cho

bảo mẫu, "Đưa nó đi tắm, rồi cho nó ăn cái gì đi."

"Vâng."

Chiêm Đông Kình tiện tay cởi áo khoác ném lên sofa, phòng khách lớn như vậy

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!