Chiêu nhỏ này của Chiêm Đông Kình, tiếng động kỳ thực rất lớn, người bên cạnh Tô Lương Mạt ánh mắt mập mờ nhìn về phía bàn tay ở sau lưng cô.
Hoắc lão gia tử lên tiếng, nhân viên phục vụ ở bên cạnh nhấn chuông, thức ăn cầu kỳ đẹp mắt từng món được dọn lên, Hoắc lão gia tử để quải trượng
xuống, "Có hứng thú chơi mấy ván không?"
"Được," Chu Chính lớn tiếng đáp lại, "hiếm khi Hoắc lão gia tử xuất sơn, hôm nay cũng thử xem vận may của tôi."
Phục vụ khom lưng nhấn công tắc dưới đáy bàn tròn, ở giữa chỗ vốn đang xếp
đống rượu vang nhô lên cao khoảng mười phân, thì ra dưới bàn ăn lại có
không gian riêng, tay Chiêm Đông Kình còn để trên thành ghế sau lưng Tô
Lương Mạt, Hoắc lão gia tử cầm đũa thử món đầu tiên, "Ta thì không tham
gia trò náo nhiệt này, ta xem là được rồi."
Mấy người bên cạnh
cũng hào hứng, Chu Chính tùy tiện xòe mở hai tay, ánh mắt mang theo
khiêu khích, "Kình thiếu, thường nói hậu sinh khả úy, không biết trên
chiếu bạc như thế nào, ngươi cũng chơi vài ván đi?"
"Chu ca đã mở miệng, ta tất nhiên theo hầu." Chiêm Đông Kình ra hiệu nhân viên phục
vụ rót thêm vào ly rượu đỏ của mình, hắn đưa mắt nhìn Tô Lương Mạt bên
cạnh, "Cô uống gì?"
Chu Chính ở bên cạnh cười cười, "Thật hiếm
thấy, thương hoa tiếc ngọc ý vị như vậy." Dứt lời, đưa tay xoa lên chân
người phụ nữ bên cạnh, dùng lực nhéo một cái.
Nhân viên phục vụ cũng chờ Tô Lương Mạt trả lời, cô như ngồi trên đống lửa, "Tôi muốn đi ra ngoài."
Chiêm Đông Kình gật gật đầu, quay lại hướng nhân viên phục vụ chỉ chỉ cái ly
trước mặt Tô Lương Mạt, "Lấy cho cô ấy ly rượu trắng 53độ."
Tô Lương Mạt đưa tay che lên miệng ly, "Thôi đi, hay là nước trái cây cũng được."
Phục vụ nhìn về phía Chiêm Đông Kình, hắn mỉm cười tỏ ý đồng ý.
Tô Lương Mạt không thể không thu tay lại.
Người ngồi vây quanh bàn, dùng lời đơn giản mà nói, vậy có thể tất cả đều chân chính có máu mặt rồi.
Mặc dù trong mắt người đời bọn họ bị che đậy sợ hãi không thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng ở nơi u ám đen tối ở dưới bầu trời mênh mông này, bọn họ
chính là kẻ dễ dàng thao túng quyền sống chết của người khác.
Vài nhân viên phục vụ đi tới, đem đống thẻ bài xếp trước mặt mỗi người.
Đã vào bàn, chẳng khác nào vừa chơi vừa dùng cơm, ghế của Chiêm Đông Kình
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!