Chương 21: Ném quả bom nội y

Tô Lương Mạt đứng trong thư phòng, từ cửa sổ nhìn ra ngoài có thể thấy chiếc xe tới đón cô kia.

Cô không nhúc nhích đứng tựa bên khung cửa sổ, từ lúc cô đi vào đến bây

giờ Chiêm Đông Kình không hề mở miệng, trong thư phòng có đặt bàn thờ,

phía trên có ảnh chụp của Chiêm Tùng Niên.

Lúc Chiêm Đông Kình

quỳ gối xuống, Tô Lương Mạt quả thực kinh hãi không ít, người đàn ông

quy quy củ củ hạ thấp nửa người trên, nếu như không phải cảnh tượng thế

này, Tô Lương Mạt rất khó tưởng tượng ra hắn sẽ có loại tư thái này.

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu rọi đường cong nhu hòa trên gương mặt Chiêm

Đông Kình, ánh mắt hắn yên lặng quỳ trước bàn thờ, trong đôi con người

là tĩnh lặng bất đồng với trước kia rất nhiều, Tô Lương Mạt nhìn ảnh

chụp trên tường, tầm mắt rơi xuống lần nữa, nhìn đến đầu vai người đàn

ông chống đỡ đầy bóng mờ.

Chiêm Đông Kình đứng dậy thắp hương, làm xong một loạt động tác sau đó Tô Lương Mạt đi theo hắn ra khỏi thư phòng.

Hai người lần lượt đi vào phòng ngủ của Chiêm Đông Kình, trên bàn trà để chiếc điện thoại di động trong tủ bảo hiểm lần trước.

"Tra ra được manh mối gì chưa?"

"Là sim đen, không có chút giá trị nào."

Tô Lương Mạt nhìn sắc mặt Chiêm Đông Kình, không biết câu "không có giá trị" này của hắn là nói điện thoại hay là cô.

"Nhưng dù gì trước đó đã làm anh tin tôi."

Người đàn ông liếc cô một cái, ánh mắt chìm xuống rất sâu, "Cô đã tới mấy lần, vẫn chưa nhìn thấy ông ấy sao?"

Tô Lương Mạt lắc lắc đầu, "Đối với đôi mắt của chính mình tôi cũng cảm

thấy rất lạ thường kỳ dị, nhưng cũng không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy," cô nhìn bốn phía, "giống như hiện tại, tôi không nhìn thấy chút

dị thường nào."

Chiêm Đông Kình nắm chặt mười đầu ngón tay, trầm mặc một lát sau đó lại lên tiếng, "Ông ấy có khỏe không?"

Tô Lương Mạt ngẩn người, lúc này mới ý thức được câu của hắn là chỉ Chiêm

Tùng Niên, cô cũng là lần đâu tiên nghe nói hỏi một người đã chết có

khỏe hay không.

"Tôi thấy ông ấy hai lần, có lẽ đều là bộ dáng lúc ông ấy chết."

Chiêm Đông Kình kẽ nhếch đôi môi, thanh âm ấm ách này là lần đầu tiên cô nghe thấy, "Ông ấy chết cũng không được nhẹ nhàng, lúc đi nhất định cũng rất thống khổ."

Tô Lương Mạt nhìn chân mày Chiêm Đông Kình tụ lại

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!