Chiêm Đông Kình vẫn là không yên lòng, giữ chặt cánh tay cô không buông.
Tô Lương Mạt chậm rãi hướng tay lên mu bàn tay anh, sau đó khẽ đẩy tay anh ra.
"Không sao." Hai chữ từ trong miệng cô phát ra giống như cây kim mảnh găm vào
trong tim, cô đã từng nói cô có khả năng tự bảo vệ mình, có thể khiến
anh an tâm.
Mạc Thanh biểu hiện chút bực mình, Tô Lương Mạt nhìn anh rồi nhấc chân bước tới.
Đến trước giường, cô cúi người muốn kéo Tô Trạch dậy.
Súng trong tay Mạc Thanh giơ lên nhắm ngay huyệt thái dương của cô, "Đừng lộn xộn."
"Tôi không có lộn xộn, nhưng Tô Trạch chỉ là trẻ con, bà như vậy sẽ dọa nó, nếu tôi đã ở lại đây, bà thả nó ra đi."
Tô Trạch đã khóc đến không còn khí lực, cuộn tròn trên giường không nhúc
nhích, Mạc Thanh kéo Tô Lương Mạt đến tủ đầu giường trước mặt, "Ngồi
đó."
Tô Lương Mạt theo yêu cầu của bà ta ngồi xuống mép giường,
Mạc Thanh giơ súng lên chặn trước mặt cô, "Bây giờ cô có tư cách gì nói
điều kiện với tôi?"
"Phu nhân, kỳ thật bà hoàn toàn không cần đem mọi chuyện làm rắc rối ra thành như vậy, bà nuôi dưỡng Đông Kình hai
mươi mấy năm..."
Khí nóng trong người Mạc Thanh vọt lên, súng
trong tay nặng nề đánh lên đầu vai Tô Lương Mạt, cô đau đến rên rỉ thành tiếng, cho dù đã cố nén không biểu lộ ra, nhưng Chiêm Đông Kình vẫn
nhìn thấy trong mắt, "Mạc Thanh! Rốt cuộc bà muốn thế nào?"
"Cô xem xem, nó luôn mồm gọi tôi là Mạc Thanh, nếu có còn nhớ tình nghĩa, cũng nên gọi tôi một tiếng "mẹ" mới phải."
Tô Lương Mạt đưa tay xoa bả vai, "Bà cũng đã muốn giết anh ấy, anh ấy làm sao còn có thể nhận bà là mẹ?"
"Chuyện hai mươi mấy năm trước, các người chắc hẳn đã từ trong miệng Chiêm Tùng Đinh biết rõ rồi, nếu đã như vậy, ai cũng đều không có tư cách chỉ
trích tôi, Tô Lương Mạt, cô cũng đã có con rồi, cô nói cho tôi biết, một đứa con ruột thịt đối với mình mà nói, có ý nghĩa như thế nào?" Giọng
điệu Mạc Thanh bắt đầu phát điên lên.
Tô Lương Mạt đưa hai tay ôm bụng, sợ bà ta nổi khùng lên một cái làm ra chuyện gì kích động.
Mạc Thanh giương cao súng trong tay, chỉ chỉ Chiêm Đông Kình gần đó, "Mày thì đáng là gì? Mày không đáng là cái gì cả?"
Chiêm Đông Kình không nói lời nào, bây giờ không phải là lúc tranh luận, Mạc
Thanh sớm đã là một người điên, "Nếu bà đã bắt Tô Trạch tới đây, nhất
định là có thứ bà muốn, bà cứ mở miệng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!