Chương 170: Đại kết cục (phần một)

Chủ nhiệm đích thân tiến lên, Tô Lương Mạt dời hai chân từ trên giường xuống.

Nhưng đi theo Chiêm Đông Kình lâu như vậy, tính cảnh giác của cô là càng ngày càng cao, cô thủy chung vẫn thấy không ổn, "Chủ nhiệm, con của tôi

không phải vẫn ổn sao?"

"Đúng vậy, mấy ngày nay đều đang giữ thai, cho nên phải xem xem cô có cần tiếp tục nằm viện hay không."

Tô Lương Mạt ngồi bên mép giường không động, "Hay là, ở thêm hai ngày nữa đi."

Chủ nhiệm có chút giật mình, "Không phải là sáng nay cô còn muốn xuất viện sao?"

"Đó chẳng qua là tôi thuận miệng nói ra, ở lại thì nhàm chán, nhưng tóm lại con vẫn quan trọng hơn."

Chủ nhiệm không khỏi siết chặt hai tay đút trong túi áo khoác trắng, "Không sao đâu, phải kiểm tra ổn thoải mới có thể xuất viện, điều kiện cũng

vừa vặn mà."

Tô Lương Mạt nhìn đồng hồ.

Chủ nhiệm tiến lên muốn kéo cô đi, "Đi thôi."

Tô Lương Mạt đưa tay bảo vệ bụng, "Hay là không cần đi đâu, cũng chưa đến hai ngày nữa phải xuất viện mà."

"Cái này..."

Tô Lương Mạt dứt khoát nằm lại xuống giường, "Đã trễ thế này, làm xong

kiểm tra rồi lấy được báo cáo cũng phải sáng mai đúng không, huống hồ

tôi rất mệt, muốn ngủ."

Chủ nhiệm hướng mắt nhìn ra phía cửa, chỗ đó đều là hộ vệ, cho dù cứng rắn dùng sức mạnh cũng không có cách đem

người mang ra ngoài.

Ánh mắt bà ta tránh né, hướng mắt sang mấy y tá bên cạnh nhìn nhìn, mấy người kia mỗi người đều dùng một cái khẩu

trang che mặt, Tô Lương Mạt trong giây lát bắt được sợ hãi trong mắt chủ nhiệm, nếu như chỉ là y tá bình thường, căn bản không thể như vậy.

Tô Lương Mạt hướng phía cửa nhìn lại, nếu như bây giờ bọn họ động thủ, cho dù hộ vệ tiến đến cũng vẫn không kịp, tay cô giả vờ như lơ đãng vuốt ve bụng, suy nghĩ một rồi mở miệng nói, "Vậy cũng được, nếu làm xong kiểm

tra có thể xuất viện, cũng là chuyện tốt."

"Phải, phải." Chủ nhiệm liên tục gật đầu không ngừng.

Tô Lương Mạt đứng dậy, "Không cần giường đẩy, tôi đi là được."

Cô bảo chủ nhiệm đi đến đỡ cô một tay, trên mặt Tô Lương Mạt không hề lộ

ra chút đề phòng nào, "Các người đi trước đi, một chiếc giường đi theo

phía sau, kỳ lạ làm người ta không thoải mái."

Hai y tá nghe vậy, không nói tiếng nào đẩy giường đi lên phía trước.

Ra đến cửa, Tô Lương Mạt thả chậm bước chân, đợi hai người kia đi ra ngoài vài bước, lúc đi ngang qua bên người hộ vệ cô đột nhiên hô một tiếng,

"Bắt lấy bọn họ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!