Tô Lương Mạt cũng không ngoảnh đầu lại, cô quay lưng, ngón tay run rẩy cài lại áo ngực với cúc áo sơ mi.
Gần như cùng lúc, Tống Các với Hàn Tăng từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy
cảnh tượng bên trong không khỏi kinh hãi, "Kình thiếu, người không sao
chứ?"
Hai người cũng là thấy Chiêm Đông Kình ra ngoài đã lâu
không yên tâm, Chiêm Đông Kình nhặt lấy áo khoác dưới đất, "Cho người
vào đây dọn dẹp sạch sẽ."
Tô Lương Mạt đưa tay lau chùi khóe miệng mấy cái, cô ra khỏi phòng định rời đi.
Chiêm Đông Kình đưa tay cản đường cô lại, "Tìm cách ngăn bạn trai cô lại, tôi không muốn hắn phá hỏng chuyện của tôi."
Đôi môi Tô Lương Mạt âm ỷ đau nhức, đặc biệt là hai bên ngực, hắn lúc nãy
dùng lực nắn bóp như vậy, thì ra là xem đồ của cô thành bánh bao rồi, Tô Lương Mạt lớn đến thế này còn chưa bị ai đối xử như vậy, bây giờ nhìn
Chiêm Đông Kình giống như người không có chuyện gì, "Anh vừa rồi cảm
thấy thế nào hả?"
Hàn Tăng với Tống Các không hiểu, chỉ nhìn hai người chằm chằm.
Ánh mắt Chiêm Đông Kình lúc này mới hướng tới Tô Lương Mạt, hai mắt nhìn
thấy đôi môi cô thoáng sưng đỏ lên, rồi lại nhìn xuống, dừng lại trước
ngực phập phồng của Tô Lương Mạt, "Cảm giác lúc sờ khi cởi ra tuyệt hơn
cách một lớp quần áo nhiều."
Tô Lương Mạt sửa sang cổ áo nhăn
nhúm trước ngực, "Tôi lại không cảm nhận được, có phải mỗi người phụ nữ
từng ở cạnh anh đều chưa nói thật phải không, anh có được vui sướng trên đau đớn của người khác, đủ thất bại đấy."
Tô Lương Mạt cũng
không biết hôm nay cô bị làm sao vậy, bình thường có thể nhẫn nại làm
Ninja rùa đi, lần này lại hận không thể liều mạng với hắn một phen.
Chiêm Đông Kình giương cao khóe môi cười lạnh, "Rốt cuộc không giống với lúc ở cạnh bạn trai, nói chuyện cũng đủ khẩu khí."
Hàn Tăng đi ra ngoài trước tiên, Tống Các ở lại cạnh tên sát thủ kia, Tô
Lương Mạt nhấc chân muốn bỏ đi lại bị Chiêm Đông Kình kéo lại, "Cô đã
uống rượu chưa?"
Không hiểu ra làm sao cả.
Tô Lương Mạt
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!