Chiêm Đông Kình thò tay vào lấy, là cái điện thoại di động.
Vẻ mặt Chiêm Đông Kình nghiêm túc, nước đọng trên tóc theo gò má chảy
xuống cần cổ, Tô Lương Mạt cũng không ngờ sẽ là cái di động, nhưng trong lòng rốt cuộc cũng buông lỏng.
Chiêm Đông Kình giương mắt nhìn
về phía cô, ánh mắt phức tạp, hắn đối với lời nói của cô bán tin bán
nghi, di động trong trạng thái tắt nguồn, hắn mở máy, lục lọi ở bên
trong có lẽ có manh mối, file ghi âm ghi hình đều trống không, trong
nhật ký cuộc gọi chỉ có một số lạ đã nhận điện.
Chiêm Đông Kình nhìn thời gian, ánh mắt đột nhiên u ám.
Cuộc điện thoại này là gọi đến trước khi Chiêm Tùng Niên gặp chuyện, mà rất
có thể, Chiêm Tùng Niên chính là nhận cuộc gọi này mới đi ra ngoài.
Tô Lương Mạt nhìn dáng vẻ của hắn, chắc hẳn đã có chút manh mối, cô dường
như thấy đáy mắt người đàn ông hiện lên tàn khốc, Chiêm Đông Kình đột
nhiên nắm chặt bả vai cô, dùng sức ném cô về phía vách tường, lực đạo
khổng lồ cơ hồ đánh xuyên qua xương bả vai Tô Lương Mạt, "Nói, ông ấy
bây giờ ở đâu, tôi muốn gặp ông ấy!"
Khoảng cách gần trong gang
tấc, thái độ của hắn trước sau chuyển đổi làm người ta không kịp trở
tay, Tô Lương Mạt nhìn thấy giữa ngón tay hắn siết chặt, "Tôi không
biết!"
Hắn đột nhiên buông lỏng tay, ngón cái với ngón trỏ cong
lại, một phát bóp cổ Tô Lương Mạt, cô đưa tay cản lại, thừa lúc có
khoảng trống hét lên, "Anh giết tôi, vĩnh viễn đừng nghĩ biết được hung
thủ giết ba anh!"
Cô nhón chân lên, ngước cao cằm lên sau đó chủ động lấn về phía trước.
Chiêm Đông Kình từ từ thu tay lại, Tô Lương Mạt dán chặt lên vách tường hung
hăng trừng mắt nhìn hắn, hận không thể ở trên người hắn trực tiếp đục ra một cái lỗ.
Người đàn ông khóa tủ bảo hiểm xong, lệ khí quanh
thân bị áp chế trở lại, nhưng vẫn làm người ta thấy sợ, "Trừng mắt với
tôi như vậy làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!