Chương 9: (Vô Đề)

Một cô vợ đẫy đà dễ nuôi ư? Gã này định coi nàng là bà mối chắc? Bảo Khâm

không biết nên khóc hay nên cười. Nàng khoát tay nói: "Em bảo với hắn,

những cô nương theo ta đến đây đều là người nước Trịnh, những cô đầy đặn không nhiều, còn có dễ nuôi hay không ta càng không biết.

Nếu hắn thật

sự muốn lấy vợ, em tìm trong Hành cung xem có nha đầu nào muốn xuất cung không? Gã Nhị Lăng Tử đó tuy hơi ngốc, nhưng con người thật thà chất

phác, là người có thể gửi gắm, gả cho hắn coi như không thiệt thòi.

Thanh Nhã nghe xong khẽ thở ra một hơi. Bảo Khâm cảm thấy có gì lạ, quay đầu

nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng cũng hiểu ra, bật cười

thành tiếng: "Thanh Nhã này, hình như dạo này em… mập lên không ít.

"Thanh Nhã bị nàng trêu thì đỏ mặt, cúi đầu chạy vội ra ngoài. Dò hỏi mãi, hóa ra Nhị Lăng Tử nhìn trúng nàng ta. Nhưng trong lòng Bảo Khâm hiểu rõ, Thanh Nhã tâm cao khí ngạo, Nhị Lăng Tử chỉ sợ"hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình" mất rồi.

Đợi Thanh Nhã đi rồi, Bảo Khâm quay người thở dài. Tuy hiện giờ sức khỏe

nàng dần biến chuyển tốt, nhưng lúc nào khỏi hẳn thì vẫn còn là ẩn số,

cứ để Thanh Nhã ở bên mình như vậy, chẳng phải thiệt thòi cho nàng ấy

hay sao. Cá nhân nàng không nói làm gì, từ khi nàng giương cao ngọn cờ

Tây Bắc đã không có ý định lấy chồng, nhoáng cái ba, bốn năm trôi qua,

tuổi nàng bây giờ ở nước Trịnh đã thành bà cô già ế chỏng chơ rồi.

Bảo Khâm cứ nghĩ mãi, trong đầu bất chợt hiện lên khuôn mặt của Tần Liệt,

đôi mắt hắn sáng rực như lửa đỏ, khiến mặt nàng cũng nóng theo. Nhưng

Bảo Khâm nhanh chóng bình tĩnh lại, véo mạnh cánh tay mình một cái, để

bản thân lý trí hơn.

Tần Liệt là Tam hoàng tử nước Tần, nàng không phải Thất công chúa của hắn.

Có một số chuyện, người khác không biết nhưng nàng không thể vờ như

không biết được.

Đang ngây ra, Ngốc Ngốc lúc la lúc lắc bò đến trước mặt nàng, tên nhóc này

lén uống rượu trong yến tiệc nên say bí tỉ, bây giờ nó như sắp ngất,

chân thò ra, ôm lấy chiếc giày thêu hoa của nàng cho vào mồm gặm. Bảo

Khâm vừa bực mình vừa buồn cười, chân hơi dùng lực, đá nó ngã ngửa người ra. Ngốc Ngốc lăn dưới đất mấy vòng, híp mắt nhìn nàng, sau đó "bạch"

một cái, lại lăn ra đất.

Đồ ngốc!

Tâm trạng ảm đạm ban nãy cũng vơi đi nhiều, Bảo Khâm nhẹ nhàng vỗ lên cái đầu nhỏ của Ngốc Ngốc, ôm nó vào phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!