Tần Liệt và Tư Đồ ra khỏi cửa liền đi về Vương phủ ở phía Đông. Tần Liệt im lặng, Tư Đồ cũng im lặng nhìn hắn chớp chớp mắt, thi thoảng phát ra
tiếng cười cổ quái.
Thấy Tần Liệt không để ý đến mình, cuối cùng hắn
không nhịn được mở miệng hỏi:
"Ta bảo này, đừng nói Lão Tam ngươi đã phải lòng cô Công chúa đó rồi chứ?"
Tần Liệt lạnh lùng đáp:
"Ta chẳng qua chỉ thấy nàng đáng thương, thân gái một mình ngàn dặm đến đây, cô độc không ai thân thích, nếu còn bị người khác ức hiếp thì quả thật không thể đứng nhìn. Đã có hôn ước, đương nhiên ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn, nếu để người khác ức hiếp nàng chẳng phải cũng là tát vào mặt ta?"
Tư Đồ lập tức cười phá lên, gật đầu:
"Nói phải lắm! Dù sao cũng là thê tử của Lão Tam, không thể để người ngoài bắt nạt được. Nếu có ai to gan mạo phạm nàng, ta cũng khó chịu."
Tần Liệt biết Tư Đồ chắc chắn chưa nói hết nhưng không muốn bị hắn châm
chọc, hai chân liền kẹp chặt lấy ngựa, phi thật nhanh. Đợi khi Tư Đồ
định thần lại, hắn đã đi rất xa rồi.
"Chuyện này thật là…" Ngồi trên ngựa, Tư Đồ bất dắc dĩ lắc đầu, khẽ lẩm bẩm,
"Vẫn còn chưa kết thúc đâu.
"Tuy Tần Liệt và Thất Công chúa đã có hôn ước, nhưng giờ xảy ra chuyện cản trở, chẳng lẽ lại để cho đường đường là Tam gia phải đợi tận ba năm? Mà dù hắn có đồng ý chăng nữa, những người bên cạnh hắn chưa chắc đã để yên. Phong thành cách Trịnh đô ngàn dặm, tin tức đương nhiên không thể truyền nhanh, ít nhất đối với Bảo Khâm là như thế. Trịnh Đế đã băng hà được nửa tháng nhưng vẫn chưa có tin gì về người kế vị. Bảo Khâm lúc đầu còn thường xuyên để ý đến việc này, sau đó cũng mặc kệ. Bất kể là ai đăng cơ,"tội thần
"đã bị ban uống rượu độc là nàng cũng không còn cách nào trở về cố quốc. Hy vọng lớn nhất của nàng bây giờ là tất cả thuộc hạ cũ ở Hồng Cốc quan đều bình yên. Do nhà có tang, thân là"Công chúa", Bảo Khâm không được rời hành cung nửa bước. Hoàng hậu có cử nữ quan đến an ủi, tặng nàng thuốc bổ, các Quý
phi cũng rất khách khí tặng lễ vật, nên trong hành cung có thêm không ít đồ.
Tần Liệt và Tần Tu không thấy đến nữa, chỉ có Tư Đồ cách vài hôm lại tới
bắt mạch, vài ngày lại tới đổi thuốc. Nàng cũng dần dần cảm nhận được y
thuật cao minh của hắn, chưa đầy một tháng sống trong hành cung, sức
khoẻ đã khá lên nhiều, không thèm ngủ như trước, sáng sớm đến hoa viên
tản bộ vài vòng cũng không thấy mệt.
Nếu cứ thế này, qua vài tháng nữa nàng có thể hồi phục như người bình
thường rồi. Thanh Nhã cuối cùng cũng liên lạc được với người bên ngoài,
nhưng tin nàng nhận được lại bảo cả hai ở trong hành cung đợi tiếp.
"Ý của chủ nhân là khó gặp được thần y như Tư Đồ, giờ cũng không lo bị chuyện hôn sự làm rối loạn, chi bằng tạm thời cứ ở trong cung đợi khi Công chúa khoẻ hẳn đi cũng chưa muộn." Thanh Nhã dịu dàng nói, chỉ sợ
Bảo Khâm không vừa ý.
Nhưng Bảo Khâm chỉ im lặng, cúi đầu nhíu mày không biết đang nghĩ gì. Thanh Nhã thấy vậy khẽ gọi nàng một tiếng.
"Hả?" Bảo Khâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng ấy, ánh mắt phức tạp như nước hồ sâu không thấy đáy.
"Sư huynh… có phải huynh ấy có chuyện gì giấu giếm ta?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!