Cả ngày sau đó, Tần Liệt
như có lớp khí lạnh bao phủ quanh người, bọn Ngũ Cân không dám hé
răng nửa lời, nháy mắt cầu cứu Bảo Khâm, nàng đều coi như không thấy.
Nếu chuyện này truyền ra
ngoài, chắc chắn Ngũ Cân sẽ không nhịn được, liều lĩnh đi lấy mạng
Hạ Lam Hi. Đương nhiên, trong đầu Lão Thất nghĩ gì Bảo Khâm không hề
biết. Sự việc ngoài sức tưởng tượng chôn giấu trong lòng không có
chỗ phát tiết khiến Bảo Khâm cảm thấy rất buồn bực. Đến nàng còn
như vậy, đừng nói chi là Tần Liệt.
Buổi chiều, không khí
trong tiểu viện không tốt lắm, quản sự rất nhạy cảm, phát hiện có
điều lạ cứ len lén nhìn Bảo Khâm, thấy sắc mặt nàng vẫn bình
thường thì cảm thấy hoài nghi. Có lẽ chuyện Hạ Lam Hi thích đàn ông
trên đảo không ai hay biết.
Do sắc mặt Tần Liệt không
được tốt lắm, Ngũ Cân cũng theo đó xị mặt không nói chuyện, quản sự
vốn dĩ còn muốn sắp xếp chuyện khác cho họ, nhưng thấy bộ dạng ai
cũng như muốn giết người, lời nói đến mồm rồi đành nuốt xuống.
Mọi người đã sống qua
hết buổi chiều cùng bầu không khí quỷ dị này, ngoài Bảo Khâm có
chút ý cười trên mặt, còn lại ai nấy đều nơm nớp lo sợ. May mà quản
sự thấy lạ nên đã rời đi trước, nếu không để ông ta nhìn thấy tình
cảnh này, không nghi ngờ thân phận của Tần Liệt mới lạ.
Trời tối, Lão Thất liền
đến. Hắn bước vào phòng cũng không nói gì, chỉ quỳ xuống trước mặt
Tần Liệt "phịch" một cái, đầu cúi thấp, bộ dạng tùy ý trách phạt.
Tần Liệt mặt lạnh tanh
không lên tiếng, Ngũ Cân không biết rốt cuộc Lão Thất đã mắc sai lầm
gì, khuyên thế nào hắn cũng không chịu đứng lên. Bảo Khâm tuy biết
nội tình, nhưng không tiện nhiều lời, trong lòng rất đồng tình với
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!