Chương 32: (Vô Đề)

Nói đến đây, Bảo Khâm đã hiểu rõ ý của Tần Liệt, bèn hỏi: "Chàng muốn đến nước Yên để thăm dò manh mối về đại bác Tịnh Viễn sao?" Nói rồi nàng nhíu mày, mím môi thủ thỉ: "Thiếp cũng định nói với chàng chuyện này." Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tần Liệt, trong mắt có chút lo lắng.

Không phải ai khác, mà chính là vì nhị sư huynh của nàng, Lâm Túc.

So với đại sư huynh Lương Khinh Ngôn, quan hệ của Bảo Khâm với nhị sư huynh Lâm Túc không thân thiết cho lắm. Lâm Túc tính tình già dặn khôn khéo, làm việc hay nói chuyện đều vô cùng nghiêm túc, rất tương xứng với cái tên của hắn. Cũng vì thế, trước giờ nàng có chút sợ hắn.

Nhưng ngẫm kĩ lại, hắn nghiêm khắc với người khác, lại đối xử rất tốt với Bảo Khâm. Khi đó Bảo Khâm không chịu nổi việc ở lại trên núi, thường khóc lóc đòi về nhà, lần nào xuống núi hắn cũng mang cho nàng bao nhiêu thứ đồ chơi thú vị về dỗ dành, hai người thân thiết như huynh muội ruột thịt.

Từ khi xảy ra chuyện đại bác Tịnh Viễn, Bảo Khâm thường hay nghĩ đến Lâm Túc. Tuy hôm đó nàng đã nói chắc chắn hắn và chuyện đại bác không liên quan đến nhau, nhưng vẫn canh cánh trong lòng.

Lâm Túc tuyệt dối không phải người hám danh lợi, toàn bộ tâm trí đều dành cho sách vở, tuy ít nói nhưng rất hiền từ, tuyệt sẽ không nghiên cứu loại vũ khí chết người đó cho quân Yên. Nếu đúng là do hắn làm, có lẽ chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.

Bảo Khâm nói hết suy nghĩ trong lòng cho Tần Liệt nghe rồi lại bảo:

"Hôm qua thiếp viết thư cho sư phụ, hỏi người có biết nhị sư huynh đi đâu không, nhưng vẫn chưa nhận được tin hồi âm. Nhị sư huynh xuống núi đã nhiều năm, lại luôn bặt vô âm tín, ngay cả đại sư huynh cũng không biết. Thiếp chỉ lo huynh ấy bị quân Yên giam cầm trên hòn đảo kia, ngày ngày làm những chuyện mình không muốn."

Tần Liệt đã dự định đến nước Yên do thám tình hình, giờ nghe nàng nói như vậy càng hạ quyết tâm: "Thế cũng tốt, đến lúc đó cứu nhị sư huynh của nàng ra, rồi phóng hỏa thiêu rụi cả hòn đảo, ngăn không cho chúng làm ra thứ khiến thế gian bất ổn nữa."

Sau ngày chứng kiến uy lực của đại bác, Tần Liệt vẫn luôn bất an. Cứ cho là lần này tránh được một kiếp, nhưng ngày nào hòn đảo đó vẫn còn, chúng sẽ không ngừng chế tạo những khẩu đại bác khác, quân Tần đâu phải lần nào cũng gặp may được.

Nếu thật sự để quân Yên giành ưu thế, chỉ lo đến lúc đó hai nước Tần – Trịnh sẽ rơi vào cảnh lầm than.

Hai người bàn bạc xong liền định ngày đến nước Yên.

Do chiến sự đã chấm dứt, Tần Tu dẫn quân về Kinh, Tần Liệt tạm thời giao đại quân cho hắn rồi dẫn theo Bảo Khâm, Ngũ Cân và một số thị vệ tâm phúc lên đường đến nước Yên.

Trước khi đi mọi việc đã được chuẩn bị chu đáo, Tần Liệt cải trang thành một thương nhân bán hàng da, Bảo Khâm là vợ mới cưới của hắn, hai người cùng nhau ra ngoài thăm dò thị trường.

Bảo Khâm nghe theo sự sắp xếp như vậy, lúc đầu chỉ cảm thấy quen quen, nhưng sau khi lên xe ngựa, nàng càng nghĩ càng thấy có gì không đúng lắm, cuối cùng vỗ mạnh tay lên trán. Lần đầu họ gặp nhau, Tần Liệt chẳng phải cũng cải tranh thành thương nhân bán hàng da hay sao?

Nàng còn ngốc nghếch không nhận ra! Tức hơn là Tần Liệt chỉ nhìn một cái đã phát hiện ra nàng là nữ giả nam.

Đây là khoảng thời gian đẹp nhất trong năm, hoa thắm liễu xanh, cỏ non mơn mởn, cảnh vật nước Yên đẹp như tranh vẽ.

Bảo Khâm nằm trong lòng Tần Liệt, thỉnh thoảng đưa tay ra ôm lấy hắn, rồi lại kéo tóc hắn tết bím tóc, hoặc nghịch ngợm từng ngón tay của hắn, thỉnh thoảng lại ôm sáp vào mặt hắn rồi hôn một cái… thoải mái tự do, ngọt ngào đến mức khiến người ta không muốn lên tiếng.

Đây là khoảng thời gian vui vẻ và tự tại nhất từ khi họ quen nhau, không có chiến tranh, không có toan tính, cũng không có lo lắng, tất cả chỉ có vui vẻ và bình yên.

Quân Yên chế tạo đại bác cũng không dễ dàng gì, nếu không lần đó đã chẳng mang ra chiến trường có bốn khẩu. Bởi vậy Tần Liệt không cần vội vàng, xe ngựa đi rất chậm rãi, thường xuyên dừng lại ngắm cảnh, nghe nói nơi nào có đặc sản nổi tiếng là nhất định phải dừng lại thưởng thức.

Cứ đi rồi lại dừng, cuối cùng họ cũng đến được thành Ngân Dương phía Đông nước Yên.

Bảo Khâm và Tần Liệt ngồi trên xe ngựa thì không sao, nhưng Ngũ Cân và những người khác cưỡi ngựa cả ngày, đi lâu đến mức cơ thể sắp không chịu nổi, thế nên hắn mới bảo dừng lại, tạm thời dừng chân ở thành Ngân Dương hai ngày.

Một là để mọi người nghỉ ngơi cho khỏe, hai là nghe nói trong thành có một nơi gọi là chùa Tây Bình, tuy không lớn nhưng rất nổi tiếng, cầu thần khấn phật rất linh nghiệm. Tần Liệt muốn đưa Bảo Khâm đi cầu bình an.

Không muốn khoa trương nên họ tìm một nhà trọ ở nơi không mấy náo nhiệt phía Đông thành. Nghĩ đến vấn đề an toàn nên Ngũ Cân đã bao trọn một tiểu viện rồi để cả xe ngựa trong đó.

Vào đúng dịp Tết hoa[1], trong thành vô cùng náo nhiệt, hầu hết nhà trọ đều chật kín khách, cũng may họ đến sớm, vừa vặn một đội khách buôn mới trả tiền phòng nên dễ dàng bao trọn cả tiểu viện.

Tiểu nhị thấy họ tiêu xài hào phóng nên rất nhiệt tình, nước nóng cũng mang tới mấy lần liền, giới thiệu cho họ rất nhiều điểm thú vị trong thành và được Ngũ Cân thưởng không ít bạc.

[1] Tết hoa: Ngày 15/2 âm lịch.

Ăn tối xong, Tần Liệt bèn kéo Bảo Khâm đi dạo trong vườn cho tiêu cơm, vừa đi vừa nói chuyện. Ông chủ bên ngoài mặt phiền não chạy vào, nhưng không dám nói chuyện với Tần Liệt, chỉ lặng lẽ kéo Ngũ Cân sang một bên để thương lượng, một lúc sau bất đắc dĩ rời đi.

"Có chuyện gì thế?"

Tần Liệt chau mày hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!