Chương 25: (Vô Đề)

Hắn còn chưa nói hết, Bảo Khâm đã mở cửa ra, ông lão cũng chắp tay đi đằng sau, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Hôm nay lạnh thật đấy, trong phòng còn không có lò sưởi, lão đã có tuổi rồi, cứ thế này sao chịu nổi đây!"

Có ông già chọc cười bên cạnh, Bảo Khâm vốn đang rất căng thẳng cuối cùng cũng phải bật cười, nàng suy nghĩ một lúc, nói to với Tứ đương gia:

"Bất luận Tứ đương gia có tin hay không, chúng ta tuyệt đối không phải gian tế. Những huynh đệ trên núi đều biết, chúng ta cả ngày không ra khỏi cửa, làm sao có thể truyền tin xuống dưới núi được."

Tứ đương gia cười nhạt: "Các người có phải gian tế không ông chả quan tâm, cứ úp úp mở mở thì không phải hạng tốt đẹp gì. Có lời nào muốn nói, để sau nói cho Đại đương gia nghe. Còn đứng đấy làm gì nữa, mau trói chúng lại!

"Hắn vừa dứt lời, bọn thổ phỉ đã xông lên. Tần Liệt không ra tay, chỉ lùi nhanh về phía trước Bảo Khâm che cho nàng, lạnh lùng nói:"Chúng ta có tay có chân, tự đi được."

Đám thổ phỉ không nghe theo, chẳng nói chẳng rằng vẫn xông lên phía trước. Ánh mắt Tần Liệt trở nên sắc lẻm, giọng nghiêm lại: "Đã như vậy, thì đừng trách ta ra tay.

"Còn chưa nói xong, chân hắn đã bắt đầu di chuyển. Một tiếng"bụp...

"vang lên, tên đứng ngay đằng trước đã bị Tần Liệt đá cho bay xa đến ba trượng, rơi xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Đám người kia trợn trừng mắt, lập tức tiến đến đỡ tên vừa bị ngã kia, vỗ vỗ mặt hắn, cuối cùng thì hắn cũng tỉnh lại."Tứ đương gia."

Kẻ kiểm tra vết thương cho tên xui xẻo vừa rồi hạ giọng nói: "Hắn vẫn còn nương tay."

Ánh mắt Tứ đương gia hơi nguôi giận, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Liệt từ đầu đến chân, một lúc sau mới lên tiếng: "Đại đương gia có lời, xin mời các vị đến Minh Hòa đường.

"Bảo Khâm nghe vậy, trong lòng đột nhiên thấy dao động, không chịu được ngẩng nhìn vị Tứ đương gia kia, lông mày hơi nhướn lên một chút, trong chốc lát lại trầm ngâm suy tư. Tần Liệt nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, ghé vào tai nàng nói nhỏ:"Có ta ở đây rồi."

Bảo Khâm ngây ra, sau đó chậm rãi nở nụ cười, đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng. Ngũ quan của nàng xinh đẹp, lúc trước trong quân đội, làn da bị phơi nắng trở nên ngăm ngăm mà vẫn có người cười, nói nàng giống đàn bà.

Nay nàng được nghỉ ngơi lâu như vậy, da dẻ đã trở nên trắng trẻo mịn màng, càng làm nổi bật lên đôi chân mày đen, môi má đỏ hồng, tuy là có cải trang thành nam giới nhưng vẫn đẹp lạ thường. Đám thổ phỉ nhìn thấy, mắt cũng phải sáng lên.

Sau khi Tần Liệt dùng chiêu này trấn tĩnh Tứ đương gia, đám thổ phỉ cũng trở nên khách khí hơn nhiều, suốt đường đi không làm khó họ nữa.

Khi đã đến Minh Hòa đường, Bảo Khâm nhìn chằm chằm vào bức hoành phi ở tiền đường, mặt có chút kích động.

"Sao thế?

"Tần Liệt thấy vẻ mặt nàng bất thường, cất tiếng hỏi. Bảo Khâm chỉ cười, lông mày giãn ra, dáng vẻ vừa vui mừng, vừa kích động."Đều áp giải đến hết rồi chứ?

"Người trong phòng trầm giọng hỏi. Tứ đương gia hơi xấu hổ, ho mấy tiếng, để họ đứng chờ bên ngoài, tự mình đi vào trong phòng, hạ giọng nói nhỏ:"Đại đương gia, người đã được mời đến rồi ạ."

"Mời?" Một tiếng quát lớn vọng ra: "Đó đều là những tên gian tế vô liêm sỉ, không phải bảo ngươi sai người trói bọn chúng đến đây sao?

"Vị hảo hán vừa to tiếng nói vừa mất kiên nhẫn đi ra ngoài, xắn tay áo như muốn cho người ta một bài học. Mới đi được nửa đường, ông ta nhìn thấy Bảo Khâm, đầu tiên là lặng người đi, dừng chân, ló đầu nhìn thật kỹ. Nhưng bên ngoài ánh sáng lờ mờ, dù có nhìn kiểu gì cũng chi thấy được vóc dáng, trong lòng ông ta vừa nghi hoặc vừa do dự, đứng im ở đó không động tĩnh gì thêm. Mọi người trong phòng thấy như vậy, liền lên tiếng hỏi:"Lão Tam, ngươi làm gì vậy?

"Tam đương gia không trả lời, bước ra ngoài một cách cẩn trọng, từng bước từng bước một, mắt trân trân nhìn Bảo Khâm, ông ta nghiến răng, bộ dạng vừa sợ hãi vừa mong chờ. Đợi khi ông ta hoàn toàn lại gần, Bảo Khâm chợt nhếch miệng cười. Tam đương gia hét lớn một tiếng, hoảng sợ chạy trối chết, hoang mang tháo chạy khỏi chỗ đó, vừa tiến vào phòng trong, vừa gào lên:"Không xong rồi, không xong rồi, Tam gia biến thành quỷ đến tính sổ với chúng ta rồi."

Khi nãy Tần Liệt nhìn thấy sắc mặt Bảo Khâm hơi lạ, cũng đã đoán được vài phần, bây giờ nghe thấy vị Tam đương gia này vừa khóc vừa hét lớn thì đã hiểu ra tất cả. "Là thủ hạ của nàng à?"

Bảo Khâm không nén được những giọt nước mắt vui mừng, nàng gạt đi, khẽ nói: "Vị Đại đương gia ở trong kia, từng là phó tướng của thiếp."

Đang nói chuyện, Đại đương gia vừa chửi bới vừa xông ra ngoài:

"Bọn hèn nhát vô tích sự, không xem xem đây là chỗ nào chứ, kẻ nào dám giả thần giả quỷ ở đây! Ôi chao... ông trời ơi..." Đại đương gia chân đã mềm nhũn ra, ngồi phịch xuống đất, nhìn Bảo Khâm trân trối, cả người ngây ra.

"Ta đã bảo, Tam gia biến thành quỷ đến tìm chúng ta rồi, ngươi còn không tin." Tam đương gia vẫn trốn trong phòng không dám đi ra, một mực túm vai Nhị đương gia: "Quân sư, ngươi ra mà xem, xem có thấy giống hay không?"

Nhị đương gia lạnh lùng nói: "Người quân tử không nói chuyện quỷ thần...

"Hắn còn chưa nói xong, Bảo Khâm đã đi vào phòng. Trong phòng có cây nến to bằng bắp tay nên mọi thứ đều được soi rõ ràng, chiếu sáng khuôn mặt nàng. Nhị đương gia há hốc miệng, không nói được gì nữa."Tam... Tam gia?" Cuối cùng vẫn là Đại đương gia mấp ma mấp máy nói trước, ông ta hít một hơi, nước mắt như chuẩn bị rơi xuống đến nơi: "Tam gia, cuối cùng ngài cũng đến tìm chúng ta rồi.

"Bảo Khâm nhếch miệng cười như cũ. Tam đương gia lập tức khóc rống lên, không quan tâm trong phòng vẫn còn người khác, một tay lau nước mắt, một tay lau nước mũi khóc lớn:"Tam... Tam gia, thuộc hạ... thuộc hạ có lỗi với người. Lúc đầu... lúc đầu đã bàn kĩ với các huynh đệ sẽ đi về Kinh thành, chém chết tên cẩu Hoàng đế báo thù cho ngài.

Cuối cùng... thuộc hạ lại bị Lương gia cản lại...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!