Chương 22: (Vô Đề)

Bởi vì nơi này không phải Phong thành, dù ông có để lại thư trong quán trọ Kinh thành, cũng không thể giao tận tay đối phương trong chốc lát. Huống hồ giờ Tần Liệt không ở Kinh. Tần Tu và Tư Đồ đang gặp nạn, có thể thoát ra cũng đã kiệt sức, nào đủ tinh lực lo chuyện của nàng.

Những người còn lại, có ai thật sự lo lắng việc nàng mất tích?

Cho nên, suốt đường đi, bọn họ vừa đợi người đến cứu, vừa thất vọng. Tuy ông lão không ngừng bày trò câu giờ, nhưng rốt cuộc Bảo Khâm vẫn bị đưa ra khỏi đất Tần, tiến vào địa phận nước Yên.

Vừa đến nước Yên, Hạ Lam Thanh đã có thêm người hỗ trợ. Đội ngũ của họ từ bốn người trở thành hơn hai chục người. Bảo Khâm càng trở nên buồn bã. Dù thế nào, nàng cũng không thể để mình bị cột trên đài cao làm con tin. So với việc xấu hổ, nàng thà chết một cách đường hoàng còn hơn.

Nghĩ vậy, khuôn mặt Bảo Khâm chợt ánh lên vẻ quyết tâm. Ông lão thấy vậy, trong lòng bắt đầu cảm thấy không yên. Còn Hạ Lam Thanh, có lẽ do đã đến nước Yên, bên cạnh còn có trợ thủ, nên cuối cùng cũng thả lỏng tinh thần, không trông coi cẩn mật như trước nữa.

Đêm ở lại trong thị trấn nhỏ, hắn cũng chỉ đến canh Bảo Khâm một lúc rồi đi.

"Hay là..." Bảo Khâm cắn môi, nói với ông lão: "Tối nay chúng ta lén trốn đi?

"Dù sao bị bắt về doanh trại quân Yên cũng không sống được, chi bằng cứ trốn đi đã. Tuy cơ hội không lớn, nhưng còn hơn ngồi đây chờ chết. Ông lão lắc đầu quầy quậy, không nghĩ ngợi gì lên tiếng phản đối ngay:"Đây là đất Yên, dù chúng ta có trốn khỏi quán trọ cũng chẳng thể ra ngoài thành. Nha đầu ngươi tuy có bản lĩnh, nhưng sức khỏe không tốt, chớ manh động.

Chưa biết chừng, qua vài hôm nữa Tần Liệt sẽ dẫn người đến đây đó."

Khi ông đang nói dở, bỗng có tiếng loảng xoảng vang lên ngoài sân, giống như có thứ gì đó vừa rơi xuống đất.

"Ai?" Có người cao giọng hỏi. Bảo Khâm nhận ra đó là tiếng gã phu xe bên cạnh Hạ Lam Thanh.

"Tiểu... tiểu nhân... là tiểu nhị trong quán, đến... đến đưa... đưa nước nóng...

"Thì ra là tiểu nhị trong quán, hắn còn là một kẻ nói lắp, bị người ta dọa cho sợ hãi nên nhất thời không nói ra được câu hoàn chỉnh. Bảo Khâm nhíu mày suy nghĩ thật kỹ, trong lòng chợt kích động, vội nói:"Lão tiền bối bảo gã tiểu nhị kia mang thêm nước ấm lên đi, cứ nói chúng ta muốn pha trà."

Ông lão nhìn nàng nghi ngờ: "Hiện giờ sức khỏe ngươi không cho phép uống trà, tốt nhất là..." Còn chưa nói xong đã thấy Bảo Khâm trợn trừng mắt, ông cười hề hề, khẽ nói: "Nha đầu này, lại chơi trò gì vậy?"

Tuy nói vậy, nhưng ông vẫn đi ra ngoài mở cửa, hét toáng lên: "Gã nói lắp kia, mau mang một ấm nước lên cho bọn ta, tiểu thư đây muốn pha trà.

"Gã tiểu nhị khúm núm nghe lời. Tên phu xe không thấy có gì khác thường nên khoát tay bảo gã đi. Một lúc sau, hai người mới nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của tiểu nhị, còn chưa đến cửa hắn đã lên tiếng:"Khách... khách quan, ngài... ngài... ở... gian phòng nào... phòng... nào thế?"

Ông lão nghe tiếng hắn liền nhíu mi, cầm lấy chiếc kéo trên tay ra mở cửa. Chưa đợi tiểu nhị lên tiếng, ông liền túm chặt lấy hắn, nghiêm mặt nói: "Ngươi nói năng lắp bắp, tám chín phần là do đầu lưỡi dính ở một chỗ, để lão phu cắt dùm ngươi, cắt xong sẽ khỏi.

"Gã kia nghe vậy, nhất thời tái mặt, ôm đầu chạy. Ông lão nhất quyết không bỏ qua cho gã, cầm kéo đuổi theo, đám người canh chừng ngoài sân vểnh tai lên hóng chuyện, vẻ mặt hớn hở. Gã tiểu nhị kia tuy nói năng không lưu loát, nhưng tay chân linh hoạt, thoáng cái đã chạy vào trong phòng, lao tới trước mặt Bảo Khâm, lắp bắp cầu cứu. Nhưng trên mặt hắn hoàn toàn là bộ dạng vui mừng:"Công chúa, cuối cùng tiểu nhân cũng tìm được người rồi.

"Thì ra người đến chính là Cửu Cân! Bởi hắn biết nói tiếng Bắc Yên nên mới được Tần Liệt cho theo ra ngoài tiền tuyến. Nếu hắn đã ở đây, vậy Tần Liệt chắc cũng cách không xa? Tuy đã nghe thấy tiếng, nhưng nhìn thấy người thật, nàng vẫn không khỏi vui mừng, cố nén nhịn trong lòng, khẽ hỏi:"Có phải Tam gia cũng đến?

Mọi người đem theo bao nhiêu người?"

Cửu Cân e hèm mấy tiếng, mới trầm giọng trả lời:

"Tam điện hạ đang ở trong quán trọ, nhưng sợ bị người ta nhận ra nên vẫn luôn ở phòng. Bọn thuộc hạ tốc hành hai ngày hai đêm thì đuổi theo đến đây, những người khác vẫn đang trên đường."

Bảo Khâm nghe vậy, trong lòng trùng xuống, cười khổ: "Trong sân ngoài cửa đều là người của bọn chúng, chỉ mấy người chúng ta làm sao trốn nổi?"

Cửu Cân tự tin nói: "Công chúa yên tâm, có Tam điện hạ ở đây, nhất định không có chuyện gì xảy ra."

Trong hoàn cảnh tứ phía đều là địch. Tần Liệt dù giỏi đến đâu, lấy một chọi mười đã là kỳ tích, còn hơn chục người lẽ nào Cửu Cân có thể chống đỡ?

"Chàng có kế hoạch gì không?

"Bảo Khâm không yên lòng, hỏi lại. Cửu Cân mỉm cười đáp:"Trước khi đi, Vương Thái y đã cho ngài ấy không ít "thuốc"."

Ông già vỗ tay đánh bốp một cái, tức giận nói: "Cái đồ không biết xấu hổ này, ngày xưa câu kết với sư phụ lừa ta không được học dùng độc, giờ lão lại có thể đứng ra làm người tốt!"

Bảo Khâm coi như không nghe thấy gì.

Nàng sợ Cửu Cân ở trong phòng quá lâu sẽ bị người khác nghi ngờ nên vội xua tay bảo hắn rời đi. Cửu Cân cũng vội trở về báo cáo tin tức, hành lễ với Bảo Khâm xong, che miệng gào thét chạy ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!