"Hình Nghiên.
"Lý Kha Minh vung áo, ngồi phía bên trái nàng, lạnh lùng mở miệng:"Trưởng nữ nhà Thiếu Khanh Hồng Lư tự – Hình Lý Quang, năm nay
mười sáu, sinh tại Tô Châu năm Vĩnh Hòa thứ hai mươi mốt, Nguyên Phong
năm thứ bảy về kinh, Nguyên Phong năm thứ tám do mang bệnh trong người
nên đến tu hành lễ phật tại am Quảng Bình, cuối năm ngoái mới về phủ.
"Hắn đọc một mạch rõ ràng thân phận Hình gia đại tiểu thư, hẳn đã có chuẩn bị từ trước. Tuy nhiên, sư huynh của nàng chuẩn bị còn kỹ lưỡng hơn. Hình gia đại tiểu thư sinh ở Tô Châu, chín tuổi về kinh, sau đó được đưa đến am Quảng Bình, khi trở về cũng ít ra ngoài. Ngay đến người hầu Hình gia cũng rất ít người biết mặt nàng. Lý Kha Minh dù có nghi ngờ cũng không tìm được chứng cứ. Huống hồ, ai lại đi giả mạo một đằng thiếp hòa thân? Bảo Khâm thản nhiên nhìn hắn cười, trong mắt còn có chút chế nhạo,"Lý đại
nhân, ngài gọi thẳng khuê danh của ta như vậy hình như không phải phép
lắm?" Theo phong tục Trịnh quốc, hắn phải gọi nàng là Hình đại tiểu thư.
Lý Kha Minh hoàn toàn không nhìn ra được chút ngượng ngùng hay bất an nào
trên gương mặt nàng, mày hắn càng nhíu lại. Nàng không giống các tiểu
thư Trịnh quốc mảnh mai yếu đuối, cười lớn lại còn lộ hàm răng trắng.
Quả thực ngoài khuôn mặt xinh đẹp kia ra, nhìn chỗ nào cũng không thấy
giống nữ nhân.
"Hình đại tiểu thư," Lý Kha Minh đổi lại cách xưng hô với nàng, "Hẳn tiểu thư đã đoán được mục đích của tại hạ.
"Cho nên nàng mới mặc phục sức trang trọng như vậy, ánh mắt hắn dừng ở đóa phù dung, không hiểu sao thấy phát run."Chẳng biết tiểu thư có gì phật ý không?"
Bảo Khâm ra vẻ cung kính, nói:
"Ta sao lại dám phật ý gì đây? Lần này tới, chẳng qua là muốn nhờ đại nhân giữ lại hai người." Ánh mắt hắn sắc bén
đảo qua Nhã Lan, mày vẫn nhíu chặt: "Ngoài nàng ta ra thì còn ai?"
"Lần này đi theo Công chúa có vị Thái y họ Vương..." Bảo Khâm nhỏ giọng nói,
"Vương Thái y rất tốt, mấy ngày qua ta cũng làm phiền ngài ấy không ít lần. Nhận một ân trả ngàn lần chưa thỏa, giờ ta thân bất do kỷ, không thể báo đáp, chỉ hy vọng cứu được một mạng cho ngài ấy, mong đại nhân thành toàn."
Lý Kha Minh mắt sáng rực, không đáp, chỉ liếc về phía nàng rồi cúi đầu
nhìn mặt đất chằm chặp, như thể ở đó có gì hấp dẫn lắm. Hồi lâu sau hắn
mới chậm rãi ngẩng lên, lạnh nhạt hỏi:
"Không sợ lưu lại mầm tai họa sao?" Càng nhiều người biết thân phận của nàng, ngày sau sẽ càng nguy
hại. Hắn muốn nhổ cỏ tận gốc mà Bảo Khâm lại tính toán cho tương lai.
Nếu bên nàng chỉ còn toàn người của Lý Kha Minh, đến Phong thành rồi mới
đích thực là tứ cố vô thân. Không cần nghĩ cũng biết kẻ tàn ác này vừa
rời đi sẽ sai người quay lại giết nàng diệt khẩu, nàng chết rồi, chuyện
này mới xem như hoàn toàn chấm dứt. Bảo Khâm không hề muốn chết, nàng
chịu khổ nhiều như vậy, uống thuốc nhiều như vậy cũng chỉ vì muốn sống
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!