Bảo Khâm híp mắt nhìn hắn, bỗng ngáp dài, dáng vẻ lười biếng: "Ngũ gia người đang nói gì vậy? Cái gì mà Công chúa thật Công chúa giả, thiếp nghe không hiểu."
Tần Tu tức giận giậm chân:
"Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn giả bộ trước mặt ta. Chẳng lẽ ta còn không nhận ra ngươi sao? Nếu ngươi vẫn không chịu trốn, lát nữa Phụ hoàng cho người đến bắt đi đối chất, xem lúc đó ngươi sẽ làm thế nào?"
Bảo Khâm nhếch miệng cười, chậm rãi đứng lên nhỏ giọng nói với Tần Tu:
"Nhìn Ngũ gia xem, thiếp theo thuyền đường đường chính chính đến đây, ai dám nói thiếp không phải là Thất Công chúa? Tùy tiện đem một người con gái đến nói vài câu rồi bắt thiếp vào cung, Bệ hạ như vậy không phải hồ đồ quá sao?"
Tần Tu nghe vậy ngây ra, lặng đi một lúc, cuối cùng hiểu ra ý của nàng, trên mặt giãn ra, nghĩ một lúc rồi nghiêng nghiêng đầu, nói: "Ngươi nói cũng có lý, nhưng Thất Công chúa đó... dù sao cũng là lá ngọc cành vàng chân chính…"
Bảo Khâm nhìn hắn cười giễu: "Ý của Ngũ gia là, thiếp trông giống một a hoàn?
"Nói rồi mắt nàng nheo lại, dáng vẻ dịu dàng vừa rồi chốc lát biến thành khí thế ngút trời khiến người khác không dám lại gần. Tần Tu nhất thời không nói được câu nào. Bảo Khâm lại nói:"Người còn chưa thấy, sao có thể thua được. Thiếp phải đi xem xem Công chúa giả mạo đó rốt cuộc trông ra sao."
Tần Tu chau mày, đột nhiên ý thức được điều gì, người con gái này, rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước. Ngay đến chuyện Thất Công chúa thật đến lật tẩy thân phận chắc cũng đã nằm trong dự liệu của Tần Liệt. Hắn đến đây thông báo thế này thật là ngu xuẩn.
Lát sau quả nhiên có người trong cung phái đến mời nàng đi, nhưng không nói rõ là có việc gì, thái độ vẫn rất cung kính. Tần Tu thấy vậy, trong lòng thoải mái lên nhiều.
Bảo Khâm nhanh chóng thay y phục tiến cung, Tần Tu liền đi theo hóng chuyện. Cho dù không giúp được gì, hắn nói đỡ vài câu cũng được. Dù Tần Liệt đã sắp xếp trước rồi, nhưng lúc này hắn không ở đây, một mình Bảo Khâm dù gan to, khí thế ra sao, nếu bị trách hỏi cũng thật rất tội nghiệp.
Bảo Khâm thường ngày hiếm khi tiến cung, đây là lần tiên nàng đến Tam điện. Cung điện nguy nga tráng lệ khiến người khác thấy áp lực, may mà nàng sớm đã chuẩn bị, còn có Tần Tu đi theo nên cũng yên tâm phần nào.
Suốt đường đi, nét mặt Bảo Khâm vô cùng bình thường, dù là khi vào cung hành lễ, gặp Thất Công chúa, nàng vẫn rất điềm nhiên.
Tần Đế có lẽ cũng không muốn làm to chuyện, người trong điện không nhiều, Bảo Khâm quét mắt một lượt, chỉ nhận ra Thái tử và Hoàng hậu, tất nhiên còn có Thất Công chúa thật kia nữa.
Nét mặt mọi người đều không tốt, Thái tử lo lắng, Hoàng hậu hoài nghi, Nhị Hoàng tử nghiêm mặt không biết đang nghĩ gì, Thất Công chúa nhìn chòng chọc nàng giận dữ, giống như muốn báo thù vậy. Chỉ có Tứ Hoàng tử vẫn vậy, nhìn thấy Bảo Khâm còn cười hiền lành với nàng.
Tần Đế vẫn rất khách sáo với nàng, vừa vào đã ban ngồi, cùng không vòng vo, nói luôn:
"Nghe nói Thất Công chúa sức khỏe không tốt, Trẫm vốn không nên gọi vào cung lúc này. Nhưng hôm nay trong cung xảy ra chuyện lạ, có người tự xưng là Thất Công chúa, Trẫm tuy không tin, nhưng chuyện này dù sao cũng ảnh hướng đến danh dự của Công chúa, nên đặc biệt gọi Công chúa đến đây làm rõ sự tình."
Bảo Khâm ngạc nhiên nói: "Sao lại có chuyện như vậy? Xin bệ hạ hãy truyền người đó vào cung, thần thiếp muốn đối chất.
"Thất Công chúa nghe vậy tức đỏ mặt, vươn cổ định lên tiếng liền bị Nhị Hoàng tử bên cạnh trừng mắt, lời đến miệng lại nuốt trôi xuống. Nhưng trong lòng nàng ta bực bội nghiến răng nhìn Bảo Khâm. Bảo Khâm lại giả vờ không thấy. Tân Đế nhìn sang Thất Công chúa, lại nhìn Bảo Khâm, mặt không đổi sắc nói:"Người này cũng đang ở đây, Công chúa xem xem đã từng gặp qua chưa?"
Bào Khâm ngó nghiêng tứ phía, cuối cùng dừng mắt trên người Thất Công chúa, nhíu mày quan sát từ đầu đến chân. Nàng nghĩ một lúc mới chần chừ trả lời: "Thưa Bệ hạ, vị cô nương này thiếp nhìn rất quen, nhưng không nhớ đã gặp nàng ở đâu."
"Ngươi nói dối!"
Thất Công chúa cuối cùng không nhịn được lên tiếng phản bác:
"Tiện nhân to gan, không biết thân biết phận dám cả gan giả mạo bổn cung. Còn không mau nhận tội, thành thật thuật lại sự việc cho rõ ràng. Nếu không, bổn cung sẽ vứt ngươi cho chó gặm."
Bảo Khâm sợ hãi lùi lại vài bước, dựa vào cây cột trong điện, giống như bị kinh hãi. Tần Tu thấy nàng giả bộ như vậy, trong lòng muốn cười, ngoài mặt lại làm ra vẻ tức giận, chắn trước Bảo Khâm, nói với Thất Công chúa: "Con đàn bà điêu ngoa ở đâu ra dám mạo danh Công chúa, trên đại điện không cho phép ngươi ăn nói hoang đường."
Thất Công chúa mắng:
"Bổn cung đường đường là Công chúa cao quý, chẳng lẽ không được mắng ả tiện nhân đó sao. Chẳng qua chỉ là một ả đằng thiếp thấp kém, lại dám câu kết với sứ giả hãm hại bổn cung, giả mạo Công chúa. Ngươi sao không tự xem lại mình, cho dù có dát vàng dát bạc cũng chẳng thể trở nên cao quý."
Bảo Khâm đột nhiên nhíu mày, đứng thẳng người, lạnh lùng nói:
"Thật là tức cười, bổn cung không giống Công chúa, chẳng lẽ ả đàn bà điêu ngoa như ngươi giống sao. Ngươi không xem xem đây là nơi nào, ăn nói hàm hồ chẳng còn chút thể diện. Ngươi mở miệng nói bổn cung là đằng thiếp, bổn cung muốn nghe ngươi nói cho rõ xem ngươi rốt cuộc to gan đến đâu dám làm nhục thanh danh bổn cung."
Nàng bỗng chủ động để Công chúa lên tiếng, Tần Tu đầu tiên lo lắng, sau đó hiểu ra… Nàng tự tin như vậy, chắc chắn đã có chuẩn bị.
Nếu Bảo Khâm đã lên tiếng, Tần Đế đương nhiên cùng không phản đối nhưng Hoàng hậu thấy chuyện bất bình khẽ nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!