Edit: Tiểu Lăng
Tiên Bối ký tên tới trưa, thoạt trông có vẻ rất cặm cụi, thực chất thì…
Vô cùng không tập trung.
Chỗ cằm… bị ngón tay Trần Chước cọ ấy như bị giấy ráp mài không biết bao nhiêu lần, nhiệt độ không tài nào hạ xuống được.
Tiên Bối chỉ đành chống cằm, như bịt tai trộm chuông, giả vờ không thèm để ý, múa bút thành văn trên từng quyển một.
Còn chàng già vô tình đốt trái tim cô bé thành bàn ủi thì đã ngồi về chỗ, đọc manga vẻ như mây bay gió nhẹ.
Đọc lại lần hai vẫn rất say sưa.
Đây có lẽ là ma lực đến từ một tác phẩm tuyệt vời.
Một buổi sáng trôi qua lặng yên.
Viên Viên đến xem tiến độ, thuận tiện qua cho tiểu họa sĩ đáng thương của mình ăn.
Tiên Bối đã ký được hơn hai nghìn quyển, hiệu suất khá cao, Viên Viên đương nhiên rất hài lòng dâng hộp cơm lên bằng hai tay.
Bên cạnh đó, cũng không quên phần của anh chủ Trần.
Song…
Thái độ hai người nhận cơm trưa cũng hoàn toàn khác nhau.
Tiên Bối cúi đầu khom lưng vô cùng cảm kích, mà Trần Chước thì chỉ nhàn nhạt nói cảm ơn.
Viên Viên ngồi xuống đối diện hai người, thấy Tiên Bối cứ chống cằm, khó hiểu hỏi: "Tiên Bối, cậu đau răng à?"
Tiên Bối nóng óc, lắc đầu.
Đến khi cô mở hộp cơm ra, Viên Viên nói: "Tớ mua đồ cậu thích ăn đấy."
Tiên Bối rũ mắt xuống, là trứng xào tôm.
Thật ra cô không kén ăn, chẳng qua là…
Nhớ lại, hình như đã hơn một năm trước rồi.
Lần đầu tiên cô gặp Viên Viên, Viên Viên cực kỳ nhiệt tình mởi cô ra tiệm ăn cơm.
Viên Viên cầm menu trong tay: "Ăn gì nào?"
Bầu không khí linh đình nhộn nhịp trong tiệm ăn khiến Tiên Bối rất khó chịu.
Khi đó cô sờ mép bàn, không trả lời.
Viên Viên hỏi cô: "Có ăn được trứng xào không?"
Tiên Bối gật đầu.
"Canh cá thì sao?"
Gật đầu.
Viên Viên nhanh nhẹn chọn thêm vài món.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!