Chương 89: Chu thị

Tiểu Phì Trùng vốn còn đang định ăn cơm xong sẽ tới cung Trọng Hoa tìm Trùng Trùng chơi, không ngờ Trùng Trùng đã tới trước. Tiểu Phì Trùng lập tức bỏ qua Thẩm Ngọc Quân đang lau mặt cho nó, đi ra ngoài đón, người còn chưa ra cửa điện đã bắt đầu gào lên: "Trùng Trùng..."

Thẩm Ngọc Quân cầm khăn ấm, đi theo sau tiểu mập mạp, không nhịn được trợn mắt. Hai thằng nhóc này mới tách ra chưa được một canh giờ, sao mỗi lần đều giống như đã trải qua ngàn khó vạn hiểm, cách trở trùng trùng mới được gặp lại nhau.

"Trùng Trùng, ta vừa định đi tìm đệ đó," Tiểu Phì Trùng ôm thằng nhóc lùn hơn nó một đoạn, hưng phấn nói.

Lúc này Tứ Hoàng tử cũng không ngồi trên xe lăn nữa, ôm lại ca ca cao hơn nó nửa cái đầu: "Hihi..., đệ đệ... nói với mẫu phi, Trùng Trùng muốn tới tìm Tể Tể."

Thẩm Ngọc Quân đã đi tới, nhìn hai đứa bé xinh xắn ôm nhau, trong lòng có chút an ủi: "Trùng Trùng."

Nàng vừa lên tiếng, hai đứa nhóc lập tức tách ra. Trùng Trùng tiến lên vài bước, tuy là mang giày đặc chế, nhưng nó đi vẫn không được tự nhiên lắm: "Trùng Trùng thỉnh an Hi mẫu phi, Hi mẫu phi cát tường."

"Ấy, mau đứng lên," Thẩm Ngọc Quân vươn tay nhéo gương mặt nhỏ của Trùng Trùng, nếu nói mấy đứa nhỏ trong cung đứa nào xinh đẹp nhất, tinh xảo nhất, vậy thì không ai ngoài thằng nhóc này: "Con về gặp mẫu phi con, có dùng bữa chưa?"

"Dùng rồi ạ," nhóc mập Trùng Trùng đưa bàn tay nhỏ trắng trẻo mập mạp lên bắt đầu đếm: "Trùng Trùng dùng một chén cơm, một đ ĩa thịt kho, một chén canh chim cút, còn có một đ ĩa rau xanh." Đếm xong nó còn vô cùng đắc ý nhìn ca ca đứng bên cạnh: "Mẫu phi đệ nói đệ thật ngoan, chẳng bao lâu nữa sẽ cao giống như Tể Tể."

Tiểu Phì Trùng vừa nghe lời này, nào chịu phục, bắt đầu khoa tay múa chân: "Tể Tể dùng hai chén cơm, hai con cá quế hoa trân châu lớn, còn có một chén canh xương cá rất lớn, Tể Tể ăn nhiều hơn Trùng Trùng, chắc chắn sẽ lớn nhanh hơn Trùng Trùng."

"Vậy ngày mai Trùng Trùng sẽ ăn nhiều hơn," Trùng Trùng dẩu miệng lên, nó đúng là không ăn nhiều bằng ca ca.

"Hai đứa các con đều ăn không ít," Thẩm Ngọc Quân sờ sờ đầu thằng nhóc kia, đứa bé này được Đức phi nuôi rất tốt, tính tình cũng giống Đức phi, đại khí lanh lẹ: "Phụ hoàng con ở trong phòng, mau vào thỉnh an đi."

"Vâng," Trùng Trùng xoay người, ngồi lại xe lăn. Mỗi lần Thẩm Ngọc Quân thấy nó ngồi xe lăn, ngoại trừ có chút tiếc hận thay nó, chỉ còn lại vui vẻ. Đứa bé này tuy rằng trời sinh chân dài chân ngắn, nhưng cũng may là không nghiêm trọng. Trong cung lại nhiều thái y, Hoàng thượng hạ chỉ, để thái y nghĩ cách trị liệu, mấy năm nay điều trị, hiệu quả cũng không tệ lắm.

Công bộ làm giày đặc chế cho Trùng Trùng, còn được Hoàng thượng yêu cầu chế xe lăn cho nó.

Nhắc tới xe lăn, Thẩm Ngọc Quân chỉ biết cười, thật sự là thằng nhóc này có rất nhiều xe lăn, hơn nữa mỗi cái đều vô cùng xinh đẹp lộng lẫy. Sinh thần năm ngoái của Tiểu Phì Trùng, thằng nhóc này còn từ trong rất nhiều xe lăn của mình chọn cái nó thích nhất đưa cho Tiểu Phì Trùng làm quà sinh thần.

Từ sau khi hai đứa nhóc này đều có xe lăn, vườn của cung Chiêu Dương và cung Trọng Hoa đều gặp xui xẻo, khắp nơi đều bị xe lăn nghiền qua. Bọn nó còn gọi xe lăn là chiến xa, hai bên đánh nhau, thật là hỗn loạn.

Cảnh đế dựa vào tháp, đang cầm sách sử xem, nghe được tiếng động thì biết bọn họ đã vào, hắn đặt sách xuống, ngẩng đầu lên, khi thắn thấy tiểu Tứ lại ngồi xe lăn thì hơi nhíu mày: "Sao con lại ngồi xe lăn?"

Tiểu Trùng Trùng cũng giống như Tiểu Phì Trùng, đều không sợ Cảnh đế, nó nghiêng đầu, đáp một cách vô cùng đương nhiên: "Vì Trùng Trùng lười ạ."

Được rồi, lý do này vô cùng trực tiếp và rõ ràng, Cảnh đế xoa xoa huyệt thái dương: "Vậy con cứ tiếp tục ngồi đi." Đối với đứa nhỏ này, hắn cũng không muốn cưỡng cầu gì, chỉ hi vọng sau này nó có thể vừa lòng như ý.

Có điều Trùng Trùng là một tiểu mập mạp hiểu lễ nghi, tuy rằng phụ hoàng nó để nó tiếp tục ngồi, nhưng nó vẫn đứng dậy làm lễ thỉnh an phụ hoàng nó: "Trùng Trùng thỉnh an phụ hoàng, phụ hoàng cát tường."

Cảnh đế gật gật đầu: "Đứng lên đi."

Sau khi đứng dậy, Trùng Trùng lập tức ngồi lại xe lăn của nó, quay đầu nói với Tam ca nó: "Tể Tể, lấy chiến xa của huynh ra đi, chúng ta ra ngoài đánh giặc."

Tiểu Phì Trùng vội gật gật đầu, lập tức xoay người phân phó Tiểu Đặng Tử đưa xe lăn của nó đến vườn. Một buổi chiều này, Thẩm Ngọc Quân muốn ngủ cũng không ngủ được. Hai tiểu mập mạp cũng không biết lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy, cả một buổi chiều đều léo nhéo bên ngoài, không chịu ngừng nghỉ. Lúc đầu Cảnh đế còn có thể chịu đựng được, kết quả chưa đến nửa canh giờ, hắn liền chạy, chỉ còn mình Thẩm Ngọc Quân ở lại hưởng thụ.

Sau ba tháng, tất cả người mới đều sắp xếp vào cung xong. Người mới tiến cung lần này, ban đầu cũng sống yên ổn, không quậy ra chuyện thiêu thân gì. Nhưng dùng có yên ổn, một tháng Hoàng thượng không gọi các nàng thị tẩm, các nàng cũng không có kiên nhẫn chờ đợi nữa. Mấy ngày gần đây Ngự Hoa viên náo nhiệt lên hẳn. Cũng phải thôi, muôn hoa đua thắm khoe hồng, sao không mời người tới được chứ?

Ngày hôm đó Thẩm Ngọc Quân vừa dùng xong bữa trưa, Tiểu Đặng Tử hoang mang chạy vào: "Nương nương, không hay rồi."

"Sao vậy?" Tim Thẩm Ngọc Quân nhảy lên, Tiểu Đặng Tử vẫn luôn là người ổn trọng, hôm nay như vậy xem ra là xảy ra chuyện lớn.

Trán Tiểu Đặng Tử đầy mồ hôi: "Tam Hoàng tử ở Ngự Hoa viên, đụng phải Chu Uyển nghi, rơi xuống ngự hồ rồi."

"Cái gì?" Thẩm Ngọc Quân có chút không tin, tiểu mập mạp nhà nàng tuy rằng bá đạo, nhưng cũng không phải là đứa bé vô cớ gây rối, sắc mặt nàng lạnh đi, "Hiện tại bọn họ đang ở đâu?" Nàng không lo lắng tiểu mập mạp chịu thiệt, dù sao bên cạnh tiểu mập mạp có không ít người, nàng chỉ sợ Chu Uyển nghi nói năng lung tung. Tuy Chu Uyển nghi còn chưa thị tẩm, nhưng trên danh nghĩa nàng ta cũng là nữ nhân của Hoàng thượng.

"Giờ còn ở ngự hồ," Tiểu Đặng Tử thấy tình hình không đúng lập tức chạy về tìm viện binh, dù sao thân phận nương nương nhà hắn đặt ở đó, Chu Uyển nghi muốn cắn bậy cũng không dễ dàng như vậy.

Thẩm Ngọc Quân gọi mấy bà tử, thái giám khỏe mạnh đến ngự hồ, trên đường nàng cũng hỏi Tiểu Đặng Tử tình hình cụ thể. Hôm nay Tiểu Phì Trùng ăn sáng xong thì đến cung Trọng Hoa, cơm trưa cũng dùng ở cung Trọng Hoa. Có một số việc nàng phải hỏi rõ trước, lát nữa mới dễ xuống tay.

Thì ra hai huynh đệ Tiểu Phì Trùng và Tiểu Trùng Trùng dùng cơm trưa xong thì mang người đến Ngự Hoa viên chơi, Chu Uyển nghi kia không biết thế nào lại tới đó. Nàng ta tới thì cứ tới, hai người nhỏ bọn nó chơi, một người lớn như nàng ta đứng nhìn là được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!