"Tiểu chủ." Trúc Vân bước nhanh vào phòng: "Cát Tường bên người Tiền Uyển nghi đến."
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy buông sách xuống, nhìn Trúc Vân, nhíu mày: "Sao nàng ta lại tới đây, tiểu chủ của nàng ta có chuyện gì sao?"
"Bẩm tiểu chủ, Cát Tường nói Tiền Uyển nghi muốn gặp người," Trúc Vân có chút không vui, chuyện lần trước Tiền Uyển nghi gây ra ở Thiêm Hi lâu, bây giờ nghĩ lại nàng còn phát lạnh. Tiền Uyển nghi kia là người điên, ai dính vào đều không được yên.
Qua chuyện lần trước ở Thiêm Hi lâu, Thẩm Ngọc Quân cho rằng giữa nàng và Tiền Lạc Tích không còn chuyện gì để nói, nàng cầm quyển du ký lên chuẩn bị xem tiếp: "Nói thân thể ta không khỏe, hôm nào tốt hơn sẽ đến thâm tiểu chủ của nàng ta."
"Vâng." Trúc Vân nghĩ đúng là nên như vậy, có một số người không cần phải để ý đến.
Có điều Thẩm Ngọc Quân không muốn đi, Tiền Lạc Tích cũng không phải người dễ lừa, trước khi Cát Tường đến cung Chiêu Dương đã dặn nàng ta trước.
Thẩm Ngọc Quân vốn đang xem du ký rất thích thú, Tiền Lạc Tích vừa xuất hiện thì xem không vào nữa, đành buông xuống. Vậy mà mới vừa thả sách, Trúc Vân lại quay vào.
"Đuổi đi chưa?" Thẩm Ngọc Quân bưng ly sữa bò lên chuẩn bị uống.
"Vẫn chưa ạ." Trúc Vân lắc đầu: "Cát Tường nói, chủ tử nàng ta đã dặn, nếu như người không đi, thì nói với người 'Lạc Mai hương, nói là người sẽ hiểu."
Thẩm Ngọc Quân nghe ba chữ "Lạc Mai hương" thì tay cầm ly đột nhiên ngừng lại, nàng cũng xong uống mà buông ly xuống: "Tiền Lạc Tích nói là 'Lạc Mai hương'?"
"Vâng."
Tất nhiên Thẩm Ngọc Quân biết Lạc Mai hương là gì, đó là thứ lúc trước Hoàng hậu thưởng cho nàng, sau đó Tiền Lạc Tích tấn vị, nàng lại chuyển giao qua cho Tiền Lạc Tích. Phải nói là trước đây Thẩm Ngọc Quân không quan tâm gì đến hương liệu, vì bản thân nàng cũng không thích. Nhưng trải qua chuyện ở Thiêm Hi lâu và túy tâm hoa, hiện giờ nàng đặc biệt nhạy cảm với hương liệu: "Trúc Vũ, Trúc Vân, các ngươi theo ta đến Trọng Hoa cung một chuyến."
"Tiểu chủ, người không thể đi được." Trúc Vân thật sự cảm thấy Tiền Uyển nghi là một con người nguy hiểm, thấy ai là cắn người đó, sao chủ tử nhà nàng lại tự dâng tới cửa chứ?
Thẩm Ngọc Quân thì đã xuống giường, vẫy Đông Mai đến xử lý y phục và trang sức cho nàng: "Có một số việc, dù tránh cũng tránh không khỏi, bao giờ cũng cần phải biết rõ ràng." Thật ra Thẩm Ngọc Quân cũng tò mò tại sao Tiền Lạc Tích lại biến thành hình dạng như ngày hôm nay, nếu nàng ta đã nhắc đến Lạc Mai hương, vậy nàng đi thăm dò thì có sao?
Trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế nghe nam tử áo đen bẩm báo lại một số hành động của phu thê Hoài Nam vương, không nhịn được mà nở nụ cười: "Cuối cùng hắn đã không kiềm chế được, quyết định không chờ đợi nữa. Cho nội ứng bên Hoài Nam bắt đầu ra tay đi, mặt khác ra lệnh cho Diệp Quý tần giải quyết dứt điểm Diệp Thượng Nguyệt."
"Vâng." Nói xong thì không còn bóng người nữa.
Lộ công công đứng bên cạnh đã đợi rất lâu, khi thấy người này đi rồi mới chầm chậm đi đến giữa điện: "Hoàng thượng, nô tài cũng có chuyện cần bẩm báo."
"Ngươi nói đi," Ngay cả đầu Cảnh đế cũng không ngẩng lên chứ đừng nói là cho một ánh mắt.
Lộ công công thấy Hoàng thượng không quan tâm như vậy, khẽ thở dài, trong lòng nghĩ không trách Hoàng thượng được, chỉ trách cái hậu cung do hắn quản, cứ hở chút là náo loạn chẳng ra hình dáng gì: "Hôm nay Lệ Phi nương nương uống thuốc rồi."
Cảnh đế nghe vậy, nhíu mày nói: "Ngươi nhận của Lệ Phi bao nhiêu bạc?"
Lộ công công cảm thấy đức hạnh của hắn bị bôi nhọ, hắn là người chỉ nhìn bạc không nhìn người sao: "Hoàng thượng, người đây là đổ oan cho nô tài, nô tài luôn trung thành và tận tâm với người..."
"Được rồi," Cảnh đế cảm thấy Tiểu Lộ Tử thật sự quá ồn: "Rốt cuộc là Lệ Phi làm sao? Khiến cho ngươi để ý như vậy."
"Hôm nay Lệ Phi nương nương mở cái họ nhỏ bằng gỗ tử đàn kia ra," Lộ công công nghĩ nếu như không phải hôm nay Lệ Phi lại mở rương, hắn mới lười nhắc tới nàng ta trước mặt Hoàng thượng.
Lần này ngược lại Cảnh đế đã ngẩng đầu lên: "Tự nàng ta uống, hay là chuẩn bị cho ai?"
"Bẩm Hoàng thượng, người bên dưới truyền tin nói là Lệ Phi tự uống." Lộ công công rất muốn hừ lạnh một tiếng, nhưng nghĩ lại Hoàng thượng còn chưa hừ, hắn vẫn phải tiếp tục nhịn xuống. Nữ nhân này thật là biết chơi, chuyện bảy năm trước còn chưa xong, bây giờ lại làm ác nữa.
"Nàng ta tự mình uống ngược lại cũng tốt," Cảnh đế lại cúi đầu phê tấu chương: "Bên kia lúc nào qua đây mời người?"
"Đoán chừng chắc là qua bữa trưa, dù sao cũng phải đến trước Kính Sự phòng," Lộ công công nghĩ ngay cả thuốc cũng uống rồi, với tính tình của Lệ Phi, nếu hôm nay Hoàng thượng không đi sợ là sẽ không được sống yên. Dù sao ở trong lòng Lệ Phi, Hoàng thượng vẫn còn rất thương yêu nàng ta.
Cảnh đế dừng một chút: "Ngươi nói xem, nếu trẫm không phối hợp với nàng ta, trò này của nàng ta còn có thể diễn tiếp không?"
Lộ công công hoàn toàn không ngờ Hoàng thượng sẽ ra chiêu như thế, vậy e là Lệ Phi sẽ có một lời giải thích hoàn hảo: "Không phải tất cả đều tùy theo tâm trạng của người sao?"
"Thôi, đến giờ thì bảo hạ nhân đốt chút tình hương cho nàng ta, trẫm qua đó một chuyến là được," Cảnh đế cười lạnh một tiếng: "Trẫm cũng rất muốn biết như vậy nàng ta còn có thể mang thai hay không? " Chuyện bảy năm trước, hắn còn chưa tính toán rõ với nàng ta, không ngời khi hắn bận đến sắp quên chuyện đó, nàng ta lại tự mình tìm tới cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!