Cảnh đế nhìn cô gái nhỏ trước mắt, dường như từ sau khi tiến cung, nàng càng ngày càng trầm ổn. Có điều trước mặt hắn, nàng vẫn luôn giữ dám vẻ vốn có, nhưng bây giờ xem ra trong lòng nàng cũng có nỗi khổ: "Trẫm biết nàng vẫn luôn tuân thủ bổn phận, cũng không thích dính vào chuyện thị phi. Dáng vẻ này của nàng, trẫm rất vui. Sau này cứ làm như vậy đi, nàng cũng đừng sợ, trẫm đã nói sẽ che chở cho nàng, đó không phải là lời buột miệng."
Thẩm Ngọc Quân cho là Hoàng thượng sẽ mắng nàng, không ngờ Hoàng thượng không chỉ không mắng nàng, mà còn nói nàng làm đúng. Sống mũi hơi cay cay, nàng chỉ là một phi tần nho nhỏ đã có quá nhiều điều bất đắc dĩ. Còn Hoàng thượng là vua của một nước, hẳn là cũng có rất nhiều bất đắc dĩ. Thẩm Ngọc Quân cảm giác mắt của mình đã hơi ướt, nàng sà vào lòng Hoàng thượng.
"Ha ha..." Thật ra Cảnh đế đã nhìn thấy, hắn vươn tay vuốt tóc Thẩm Ngọc Quân: "Sao vậy, cảm động à, bây giờ nữ nhân đều dễ bị lừa như vậy sao?" Cảnh đế không nhịn được mà trêu ghẹo.
"Hoàng thượng..." Đầu Thẩm Ngọc Quân cọ cọ vào lòng Hoàng đế, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trước ngực Cảnh đế: "Tần thiếp đã nói với người rồi, nếu như các nàng lại trêu chọc tần thiếp, tần thiếp sẽ đẩy ngược về."
"Được," Cảnh đế vừa lật người đã đè nữ nhân đang cọ trong lòng mình xuống dưới người, nhìn mắt nàng hơi ửng đỏ, dáng vẻ thật đáng thương. Cuối cùng Cảnh đế không kìm được, hôn lên miệng anh đào của Thẩm Ngọc Quân.
Sau một hồi ướt át, Thẩm Ngọc Quân đã từ bỏ chống cự, tùy ý để Hoàng thượng ôm nàng vào phòng trong. Nàng cũng không hề nghĩ xem những cung nhân kia nhìn những thứ hỗn độn trên tháp sẽ có phản ứng gì, dù sao một lần lạ, hai lần quen, ba lần tạo thành thói quen, như vậy bọn họ cũng sẽ tập thành thói quen.
Sau khi hai người rửa sạch người, thân thể nhẹ nhàng thoải mái nằm trên giường. Thẩm Ngọc Quân lại cọ tới cọ lui vào lồng ngực Cảnh đế: "Hoàng thượng, người có lạnh không, tần thiếp làm cho người ấm áp được không?"
Cảnh đế nghe vậy, vươn một cánh tay ra, cảm giác được nữ nhân đã gối đầu lên: "Nàng định khi nào có con?" Nói xong câu này, hắn cảm nhận được người nằm bên cạnh cứng dờ: "Sao vậy?"
"Hoàng thượng biết rồi sao?" Thẩm Ngọc Quân lẩm bẩm: "Tần thiếp..." Nàng không biết nói như thế nào, chẳng lẽ nói với Hoàng thượng, tạm thời nàng không dám có ư?
"Hậu cung này là hậu cung của trẫm, có chuyện gì mà trẫm không biết?" Cảnh đế hơi quay đầu, tuy ngọn đèn lờ mờ, nhưng không gây trở ngại cho tầm mắt của hắn: "Nha đầu tên Trúc Vũ bên cạnh nàng, không phải vẫn luôn tự điều dưỡng thân thể cho nàng sao, đến lúc nào nàng mới điều dưỡng xong?"
Thẩm Ngọc Quân nhìn khóe miệng Hoàng thượng đang hơi cong lên, nàng không khỏi nuốt nước miếng: "Ngày mai là ổn rồi."
"Thật sao?" Lần này Cảnh đế nở nụ cười, thật sự là nở nụ cười.
"Thật mà, chắc chắn là thật," Thẩm Ngọc Quân liên tục gật đầu đảm bảo, lắp bắp giải thích: "Thật ra năm trước tần thiếp bị phong hàn, thân thể bị khí lạnh xâm nhập, nên vẫn phải luôn điều dưỡng."
Thẩm Ngọc Quân còn muốn nói gì đó, nhưng Cảnh đế đã quấn lấy nàng: "Nàng không cần phải nói, nàng đang nghĩ gì, trẫm biết, yên tâm đi, trẫm sẽ không làm gì nàng ta." Nói xong thì hôn lên miệng nhỏ của Thẩm Ngọc Quân.
Thẩm Ngọc Quân nghĩ đến Trúc Vũ, quyết định đêm nay phải ra sức làm cho Hoàng thượng vui vẻ mới được, không thì sợ là Trúc Vũ sẽ bị tàn phế, Hoàng thượng vô cùng mang thù, điểm này nàng vẫn luôn biết.
Sáng sớm hôm sau, Cảnh đế vừa đứng dậy thì Thẩm Ngọc Quân cũng vội vã dậy theo, kéo thân thể bủn rủn xuống giường: "Hoàng thượng, tần thiếp hầu hạ người."
Cảnh đế nhìn cô gái nhỏ ân cần: "Tình cảm của nàng trước đây đều là lười đến không có sức."
Cảnh đế nói gì, Thẩm Ngọc Quân cũng coi như không nghe thấy, hết sức chuyên chú hầu hạ Hoàng thượng, mặc y phục, vấn tóc cho Hoàng thượng. Đến khi Lộ công công vào nhìn thấy, gào to trong lòng, hôm nay mặt trời mặt ở phía Tây à, Hi Quý nghi cũng biết nên làm hết bổn phận của tần phi rồi.
Dùng chút thức ăn ở cung Chiêu Dương xong Cảnh đế mới chuẩn bị đi thượng triều, có điều vừa đi tới cửa thì vừa vặn gặp Trúc Vũ, bèn dừng lại quay đầu nhìn vẻ mặt khẩn trương của Thẩm Ngọc Quân: "Hừ..." Không hề nói gì, hừ lạnh một tiếng thì đi mất.
Lưu lại một đám cung nhân cung Chiêu Dương còn đang ngây ngốc và Thẩm Ngọc Quân hiểu rõ trong lòng.
"Tiểu chủ, Hoàng thượng sao vậy ạ?" Trúc Vũ nghi hoặc, sao hôm nay chủ tử nhà mình thức dậy sớm thế?
Thẩm Ngọc Quân nhìn Trúc Vũ, đây là nha hoàn đã theo nàng sáu năm, các nàng cùng nhau lớn lên, năm nay Trúc Vũ chỉ mới mười bẩy, nàng có nên đưa tin tức vè nhà, xin nương của nàng tìm một mối hôn sự cho Trúc Vũ không? Nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy nên thôi vậy, có chút không thực tế.
"Trúc Vũ, sau này lúc Hoàng thượng quay lại đây, ngươi tránh mặt một chút." Thẩm Ngọc Quân nghĩ hiện tại chỉ có thể làm như vậy, để Hoàng thượng không nhìn thấy Trúc Vũ, hi vọng hắn sẽ sớm không còn nhớ Trúc Vũ nữa.
"Phịch" một tiếng, Trúc Vũ quỳ xuống trước mặt Thẩm Ngọc Quân: "Tiểu chủ, nô tỳ xin thề nô tỳ tuyệt đối không hai lòng." Nói xong giơ tay lên chuẩn bị phát lời thề.
Thẩm Ngọc Quân vội chụp tay nàng lại: "Ngươi làm gì vậy?"
"Tiểu chủ, vừa rồi không phải người..." Trúc Vũ rơi nước mắt, Trúc Vân ở bên cạnh cũng quỳ xuống theo: "Tiểu chủ, Trúc Vũ tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với người, mong tiểu chủ minh xét."
"Các ngươi đứng lên hết đi," Thẩm Ngọc Quân thở dài: "Hoàng thượng biết Trúc Vũ tự điều dưỡng thân thể cho ta rồi."
Vừa nói xong, các nàng còn có gì mà không hiểu chứ, các nàng làm gì, Hoàng thượng đều nhìn trong mắt. Trúc Vũ sợ choáng váng, đây... Đây là chuyện mất mạng: "Tiểu chủ, nô tì sẽ không liên lụy người, nô tỳ.."
"Được rồi, các gì mà không liên lụy chứ, tối hôm qua Hoàng thượng cũng không nói rõ," có đôi khi Thẩm Ngọc Quân thật sự không hiểu Hoàng thượng: "Nên ta mới để cho ngươi tránh mặt, hơn nữa thân thể của ta cũng đã ổn rồi, sau này không cần điều dưỡng nữa."
"Vâng... Vâng..." Trúc Vũ gật đầu liên tục, nàng còn cảm thấy bồi hồi hơn chủ tử nhà nàng, nàng không muốn chết sớm như vậy: "Sau này chỉ cần Hoàng thượng đến, nô tỳ sẽ trốn trong phòng không ra ngoài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!