Trong Liên Nguyệt các, Dương Thư Hoa đã ngơ ngẩn ngồi trên giường được một canh giờ, cũng không nói lời nào, trong tay vẫn luôn cầm chiếc hộp nhỏ bằng gỗ đàn. Lục Khỏa vội vàng vào phòng, nói: "Tiểu chủ, nô tỳ về rồi."
"Tình hình bên kia thế nào?" Rốt cuộc trên mặt Dương Thư Hoa cũng đã có chút biểu cảm, nhưng vẫn rất lạnh lùng.
"Bẩm tiểu chủ, hiện giờ Liễu Uyển nghi đã không xa được thứ kia rồi." Lục Khỏa nghĩ tới dáng vẻ điên cuồng khi bị phát tác của Liễu Uyển nghi, đâu còn vẻ nhu nhược của trước kia, nhìn làm cho người khác toàn thân phát lạnh.
"Thật sao?" Dương Thư Hoa cười nhạt, đôi mắt sâu không thấy đáy, nhìn chiếc hộp gỗ trong tay, nhếch miệng khẽ nói: "Xem ra thứ này đúng là bảo bối!" Thủ đoạn của tiện nhân Liễu thị kia nàng ta đã từng thấy, tâm cơ thâm trầm, không phải đối tượng mà người bình thường có thể so sánh được. Nhưng như vậy thì sao? Bây giờ không phải mặc cho nàng ta đòi nợ ư.
Lục Khỏa thấy chiếc hộp chủ tử cầm trong tay, hơi kinh ngạci: "Tiểu chủ, sao người lại lấy nó ra rồi?" Đây là Liễu Uyển nghi có được từ tay Tôn Quý tần, có điều hiện giờ đã rơi vào tay tiểu chủ nhà nàng.
"Lại lấy ra, đương nhiên là có chỗ cần dùng," Dương Thư Hoa tỉ mỉ đánh giá chiếc hộp nho nhỏ này, đôi mắt đầy háo hức: "Ngươi nói Hi Đức dung và tiện nhân Liễu thị kia, ai lợi hại hơn?"
"Tiểu chủ, người... Người đưa cho Hi Đức dung..." Lục Khỏa thật sự không tin vào tai mình, sao chủ tử nhà mình lại nghĩ đến việc cho Hi Đức dung dùng thứ này. Thứ này... sẽ gặp chuyện không may.
"Hừ... Không phải nàng ta trốn ta, không gặp ta sao?" Dương Thư Hoa cười, có chút đắc ý: "Cũng không biết sau khi dùng thứ này, nàng ta có giống như một con chó quỳ cầu xin ta hay không? Ha ha ha..."
"Tiểu chủ," Lục Khỏa nghĩ có phải là chủ tử nhà nàng đã suy nghĩ quá đơn giản rồi không: "Hi Đức dung đang được sủng ái, hơn nữa hiện tại căn bản là nàng không gặp chúng ta, cung của nàng cũng không phải là Huyên Nhược các, chỉ sợ chúng ta không có cơ hội ra tay."
"Sẽ có," Dương Thư Hoa vẫn nhìn vào chiếc hộp: "Thứ tốt như vậy, ta cũng không thể lãng phí. Lục Khỏa, ta có chút không chờ được, muốn nhìn dáng vẻ Hi Đức dung đau khổ quỳ sát đất cầu xin ta." Nàng ta nghĩ thôi cũng đã cảm thấy sung sướng, cũng không biết đợi ngày đó đến thì sẽ có cảm giác gì. Trước mắt Dương Thư Hoa hiện lên dáng vẻ luôn bình tĩnh tự nhiên của Thẩm Ngọc Quân, nàng sống thật là tự tại. Ngay cả nàng ta cũng cảm thấy hâm mộ đến đố kỵ.
Lục Khỏa nhìn bộ dạng này của chủ tử nhà nàng, không biết tại sao lại cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh. Tiểu chủ nhà nàng dường như đã thay đổi, không còn là cô nương ôn nhu hiền lành trước đây nữa.
Cuối cùng cũng đến mùng sáu tháng hai, là lễ sinh thần vạn thọ của Cảnh đế. Tuy trước đó Cảnh đế đã dặn dò là mọi chuyện đều phải giản lược, nhưng dù gì cũng phải theo một quy trình.
Sáng sớm, Cảnh đế đã tắm gội xông hương thay y phục, ăn mì trường thọ do Ngự Thiện phòng đưa đến trước khi mặt trời mọc, sau phải đến cung Càn Thanh tiếp nhận triều bái của văn võ bá quan. Hôm nay các đại quan ở biên giới cơ bản đều đến đầy đủ, điều duy nhất khiến Cảnh đế cao hứng là có thể danh chính ngôn thuận nhận lễ. Ngay cả Lộ công công cũng vui vẻ ra mặt, dù sao sinh thần hàng năm của Hoàng thượng chính là lúc hắn sắp phát tài, hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Sau khi tan triều, Cảnh đế ngồi trước ngự án trong điện Càn Nguyên, nhìn Tiểu Lộ Tử hết lần ngày đến lần khác ra ngoài đào ngân phiếu, khóe miệng nhếch lên: "Hôm nay ngươi kiến được không ít, chả trách cười đến không thấy mắt đâu." Hắn có thể nói hắn hơi tức giận không? Một đám toàn đưa đồ không thực dụng gì cả, không có một chút bạc thực dụng nào, lúc trước sao hắn lại cảm thấy đám quan viên kia có thể đảm nhiệm việc lớn được nhỉ, lẽ nào bọn họ không biết hắn thiếu bạc sao?
Lộ công công nhìn chồng ngân phiếu chất như núi ở trước mặt, trong lòng đau vô cùng, năm nào cũng như thế này, chân trước hắn thu bao nhiêu ngân phiếu thì chân sau đã phải nộp lên toàn bộ, Hoàng thượng lấy mỹ danh là quà mừng sinh thần. Hắn thật sự rất muốn nói với Hoàng thượng, hắn có thể chuẩn bị quà mừng, đáng tiếc, hắn không dám.
"Tiểu Lộ Tử, ngươi nói có phải bọn họ không đoán được thánh ý hay không. Bọn họ bị mù à, không biết đại quân Bắc chinh của trẫm sắp khai chiến sao?" Cảnh đế nhìn xấp ngân phiếu thật dày trước mắt, chân mày nhíu chặt, quá ít, còn chưa đủ một tháng thức ăn của tướng lĩnh biên quan.
Lộ công công hơi nâng đầu lên, cố nhịn không nhìn mớ ngân phiếu chồng chất trên ngự án kia: "Bẩm Hoàng thượng, nếu những bá quan văn võ kia có thể đoán được thánh ý của người, e là cái chết cũng không còn xa nữa."
Đây chính là lời nói vô cùng chân thật, có viên quan nào dám trắng trợn to gan phỏng đoán thánh ý? Huống chi Hoàng thượng còn ngang ngược như vậy. Lộ cong công cảm thấy Hoàng thượng vô cùng ngang ngược, nhất là lúc thiếu bạc, hận không thể vớ thêm mấy nhà. Thật ra trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu không phải là Hoàng thượng cần bạc để khai chiến, chắc là Diệp gia còn có thể lăn lộn một hai năm nữa.
Hoàng thượng rõ ràng là nuôi heo mập để làm thịt, không thì cũng sẽ không đặt người ham tiền như mạng như người của Diệp gia ở Hộ bộ rồi.
Cảnh đế nhìn Tiểu Lộ Tử hồi lâu, đợi Lộ công công ý thức được thì gương mặt của Cảnh đế đã mang ý vị sâu xa, Lộ công công sợ tới mức lông tơ toàn thân dựng hết cả lên.
"Tiểu Lộ Tử, ngươi nói trẫm phải làm thế nào để đám quan viên cáo già kia cam tâm tình nguyện móc bạc ra đây?" Cảnh đế hơi híp mặt lại, không biết là đang có chủ ý gì.
"Bẩm Hoàng thượng, nô tài... Nô tài nghĩ trước đã." trong lòng Lộ công công lại nghĩ Hoàng thượng người tốt nhất là nên nói thẳng, chắc chắn đám quan viên kia sẽ thi nhau đưa bạc cho người, nhưng quan trọng là Lộ công công không dám nói như vậy, Hoàng thượng cũng cần mặt mũi, sao hắn có thể đồng ý để những quan viên kia biết vua của một nước như hắn vậy mà lại thiếu bạc chứ?
"Ừ, vậy ngươi nghĩ nhanh lên một chút." Cảnh đế cầm tấu chương trên bàn bắt đầu phê duyệt: "Trẫm xử lý chính sự trước."
Lộ công công cứ đứng sau lưng Hoàng thượng như vậy mà nhìn xấp ngân phiếu trên ngự án, nghĩ nên làm thế nào để đám đại thần kia móc ra nhiều ngân phiếu hơn, bổ sung vào chỗ bạc còn thiếu của Hoàng thượng.
Ngọ yến trong lễ vạn thọ được làm tại điện Hi Hòa, văn võ bá quan đều tề tụ chúc mừng vạn thọ Cảnh đế. Lúc ngọ yến ăn được một nửa, thống lĩnh Cấm quân Sở Diễn đột nhiên bước ra khỏi chỗ: "Thần cung chúc Hoàng thượng vạn thọ vô cương, vi thần là một quân nhân, không hiểu văn ca nhã ý, chỉ biết tai họa Trấn Bắc, Bắc Nhung xao động, biên quan bất ổn, thần nguyện dâng lên Hoàng thượng năm vạn lượng bạc trắng, chia sẻ cùng Hoàng thượng.
Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Cảnh đế nghe xong, lộ ra nụ cười vui mừng: "Ái khanh không hổ là đời sau của thế gia, quả nhiên lo cho nước buồn cho dân, trẫm rất an ủi, trẫm thay bá tính Trấn Bắc, quan tướng biên quan nhận phần tình cảm này của ngươi, đây cũng là lễ vật tốt nhất trẫm nhận được trong năm nay."
"Thần không dám nhận, Hoàng thượng vì bách tính thiên hạ, Đại Vũ cường thịnh mà dốc hết sức lực, mất ăn mất ngủ, thần chẳng qua chỉ tận chút sức lực non yếu, không nhận nổi tán thưởng của Hoàng thượng, thần chúc Ngô Hoàng thiên thu vạn đại, trường nhạc vô cực!" Sở Diễn cũng rất bất đắc dĩ. Hôm nay, trước lúc ngọ thiện, Hoàng thượng cho gọi hắn tới, đặc biệt cho hắn mượn năm vạn lượng bạc trắng, bảo hắn kính hiến lễ vật.
Bạc này cũng không phải là lấy không, xong việc còn phải trả lại.
"Ái khanh mời đứng lên," Cảnh đế ra vẻ cảm động, thật đúng là xem văn võ đại thần trong điện đều là kẻ ngốc. Dáng vẻ tình cảm quân thần chân thành này, rốt cuộc là muốn diễn đến lúc nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!