Hôm nay Thẩm Ngọc Quân dậy sớm, vì phải dọn cung nên nàng cũng không thể lười biếng được. Mới vừa vào bữa ăn, Tiểu Đặng Tử đã vội vã vào bẩm báo: "Tiểu chủ, Dương Lương viện có thai, Hoàng thượng hạ chỉ tấn nàng lên Uyển nghi."
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy thì hơi sững sờ, sao mà gần đây liên tục có người mang thai? Có điều đã có thai, Hoàng thượng tấn vị cũng là việc nên làm: "Tấn thì tấn, ngươi hoảng hốt cái gì?"
"Bẩm tiểu chủ, mấu chốt là lúc Tiền Lương đệ của Trọng Hoa cung nghe xong tin này đã lập tức truyền thái y." Tuy Tiểu Đặng Tử chướng mắt Tiền Lương đệ, cũng không muốn nói tin tức có liên quan đến ả ta để tránh làm hỏng tâm trạng của tiểu chủ nhà mình. Nhưng có một số tin tức không thể không nói, dù sao Tiền Lương đệ cũng coi như là người đối đầu với tiểu chủ nhà bọn họ.
"Tính khí của nàng ta cũng lớn thật!" Thẩm Ngọc Quân không hề muốn biết các tin tức có liên quan đến Tiền Lạc Tích: "Đừng để ý tới nàng ta, chúng ta tiếp tục thu dọn đồ đạc, coi như không biết việc này."
"Vâng ạ!" Tiểu Đặng Tử nghe vậy thì lui xuống.
Thẩm Ngọc Quân cúi đầu ngồi trên giường, hai tay không ngừng vân vê khăn tay. Thật ra nàng cũng rất muốn có một đứa con, nhưng nàng không dám mạo hiểm. Có điều nghĩ thêm một khoảng thời gian nữa, phân vị của nàng cao hơn một chút, trong lòng lập tức vui vẻ. Hiện tại nàng là chính ngũ phẩm, rất nhanh sẽ bước vào tứ phẩm rồi. Chỉ cần từ tam phẩm trở lên, nàng có thể có con, nghĩ đến đứa bé mềm mềm gọi í ới, lòng Thẩm Ngọc Quân không khỏi trở nên ấm áp.
"Tiểu chủ, người không sao chứ?" Thu Cúc có chút không yên lòng, vẫn đứng bên cạnh nhìn, thấy chủ tử nở nụ cười, mới dám mở miệng hỏi thử.
"Ừ," Thẩm Ngọc Quân ngẩng đầu nhìn Thu Cúc, cười nói: "Làm cho ngươi lo lắng rồi, lời ta nói trước đây là nghiêm túc. Tuy rằng lòng ta có Hoàng thượng, nhưng ta vẫn phân biệt rất rõ ràng. Ở trong cung ta hắn là phu quân của ta, nhưng ra cửa hắn chính là Hoàng thượng, là vua."
"Vậy là tốt rồi," Thu Cúc rất sợ chủ tử nhà nàng bị nóng đầu. Hoàng thượng kia, nàng coi như đã nhìn ra, tuy rằng so ra mà nói, Hoàng thượng vẫn có hơi thích tiểu chủ nhà nàng, nhưng đó là trên mặt, chỉ sợ trong lòng vô cùng trấn tĩnh!
"Thật ra phân biệt rõ ràng như vậy, ta mới có thể sống thoải mái một chút," trong lòng Thẩm Ngọc Quân biết, muốn sống sót trong cung lúc nào nên rõ ràng thì phải rõ ràng, khi nào cần hồ đồ thì phải hồ đồ. Cuộc đời còn rất dài, có thể vui vẻ thì cứ vui.
"Ngươi nói xem, sau này con của ta giống Hoàng thượng nhiều hơn, hay là giống ta nhiều hơn?" Thẩm Ngọc Quân hỏi như vậy, thuần túy chỉ là hiếu kỳ, tưởng tưởng trong đầu mà thôi. Nàng có thể xác định nàng không đố kỵ Dương Lương viện, bởi vì sớm muộn gì nàng cũng sẽ có con, chỉ là không phải hiện tại.
Thu Cúc thấy chủ tử không phải là không vui, bèn cười đáp: "Nô tỳ nghĩ dù là giống Hoàng thượng hay giống người, tiểu chủ tử cũng sẽ là người xinh đẹp."
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, lập tức nghĩ tới Cảnh đế chê nàng nhìn không đẹp, nàng nhíu mày, thì thầm trong miệng: "Vẫn nên giống phụ thân nó thì tốt hơn." Phụ thân nó đẹp. Nàng còn trộm nghĩ, nếu như có một nữ nhi giống Hoàng thượng, vậy đoán chừng là không ai thèm lấy, nhà ai mà nguyện ý hằng ngày nhìn thấy gương mặt của Hoàng thượng chứ, không dọa chết mới lạ.
Trong cung Trọng Hoa, kể từ sau khi biết Dương Lương viện tấn vị Uyển nghi, Đức phi có vẻ không được vừa ý: "Ngươi đi điều tra thử tối hôm qua tại sao Hoàng thượng đột nhiên đến An Ngưng hiên?" Gần đây Hoàng thượng vẫn luôn bận rộn chuyện đại quân Bắc chinh xuất phát, theo đạo lý không rảnh quan tâm đến chuyện hậu cung. Nàng cũng không cho rằng Dương Thư Hoa có năng lực của Thẩm Ngọc Quân.
"Vâng." Uyển Hà theo lời lui xuống.
"Thật không dễ xử lý!" Đức phi cười khẩy, tốt nhất đừng để cho nàng biết có người lật lọng, hoài thai mười tháng, biến số quá lớn, khiến nàng không thể không đề phòng.
Trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế ngồi trước ngự án, bên dưới là thái y bắt mạch cho Tiền Lạc Tích đang quỳ.
"Thai của Tiền Lương đệ thế nào?"
"Bẩm Hoàng thượng, thai tức [1] của Tiền Lương đệ đã không còn, chỉ sợ Hoàng tự trong bụng đã..." Đầu thái y đổ đầy mồ hôi, hắn vốn đang yên lành đợi ở Thái Y viện. Trước đó Lộ công công truyền khẩu dụ của Hoàng thượng bảo hắn đến bắt mạch bình an cho Tiền Lương đệ, hắn cho rằng chỉ là bắt mạch thôi, nào biết là chuyện phải chết.
[1] Thai tức: sức sống, hơi thở của thai nhi.
"Có thể tra ra nguyên nhân dẫn đến thai chết trong bụng không?" Ngày hôm qua Cảnh đế biết được chuyện Lạc Mai hương, chỉ biết Tiền Lạc Tích có thai không chừng đã dùng. Hiện tại hắn chỉ quan tâm thái y có thể điều tra được chỗ xảy ra vấn đề hay không.
"Bẩm Hoàng thượng, " thái y chính là sợ Hoàng thượng hỏi điều này, hôm nay hắn bắt mạch vẫn chưa phát hiện thân thể Tiền Lương đệ có gì không ổn: "Y thuật của thần nông cạn, không thể tra ra nguyên nhân, thần có tội."
"Ngươi trở về Thái Y viện chuẩn bị một chén thuốc rơi thai tốt nhất đưa đến Trọng Hoa cung," Cảnh đế phất tay cho hắn đi xuống.
Nhiều ngày nay Tiền Lạc Tích luôn tâm thần không yên, sáng sớm hôm nay vừa lúc thái y đến bắt mạch bình an. Nàng ta cũng không phải người ngủ, thấy thái y hết xem lại xem, chân mày nhăn đến mức có thể bẻ gãy, thì biết là không tốt. Mở miệng hỏi thái y, thái y kia cũng không nói rõ, chỉ mãi lắc đầu.
Thái y chân trước vừa mới đi, Tiền Lạc Tích lòng đầy hung ác chân sau đã dẫn Như Ý ra khỏi cung Trọng Hoa. Nàng ta muốn đến Thiêm Hi lâu, có lẽ đứa bé này cuối cùng có thể giúp nàng ta một lần.
Lúc này Thẩm Ngọc Quân còn chưa biết có phiền phức tìm tới cửa, đang vô cùng vui vẻ chỉ huy các cung nhân thu dọn đồ đạc.
"Tiểu chủ, Phùng Lương viện đến," Lai Thọ chạy vào bẩm báo.
"Nhanh mời vào," hiện tại quan hệ giữa Thẩm Ngọc Quân và Phùng Yên Nhiên không tệ lắm, chủ yếu là Phùng Yên Nhiên là người hiểu chừng mức, sẽ không được một tất lấn một thước.
Gần đây không biết có phải đã nghĩ thông hay không mà khí sắc của Phùng Yên Nhiên khá hơn nhiều, hôm nay mặc một bồ đồ màu xanh ngọc, người cũng có tinh thần: "Hi Đức dung cát tường!"
"Nhanh đứng lên," Thẩm Ngọc Quân chào đón, kéo Phùng Yên nhiên ngồi lên giường: "Hôm nay sao có tinh thần đi ra ngoài rồi?" Từ sau chuyện của Chu Tần, Phùng Yên Nhiên hầu như đóng cửa không ra ngoài, hôm nay nàng có thể tới Thiêm Hi lâu ngược lại làm cho Thẩm Ngọc Quân cảm thấy hơi bất ngờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!