Chương 38: (Vô Đề)

Ngày mùa đông ngắn, thời gian luôn trôi quá nhanh, nháy mắt đã đến nguyên tiêu.

Trong An Ngưng hiên của Huyên Nhược các, Dương Lương viện ngồi trên giường, cầm xem quyển kinh Phật. Đại cung nữ hồi môn Lục Khỏa của nàng bưng chén thuốc đến: "Tiểu chủ, thuốc xông rồi, người uống đi cho nóng ạ."

Dương Lương viện thở dài: "Thật đúng là cẩn thận quá! Chén thuốc này... Thôi đi, ta uống vậy."

"Tiểu chủ, người không nên suy nghĩ nhiều, hiện tại chúng ta cũng không có cách nào khác." Sao Lục Khỏa lại không biết tiểu chủ nhà nàng đang nghĩ gì, nhưng dù có suy nghĩ thì cũng chẳng chút ích lợi, cũng chỉ tăng thêm buồn phiền mà thôi.

"Nếu ban đầu đã đưa ra quyết định, ta cũng đã nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay," Dương Lương viện uống thuốc xong, đưa chén không cho Lục Khỏa: "Mặc cho người ức hiếp thôi. Trong An Tích hiên, mấy ngày nay thật yên tĩnh, ả ta không náo loạn à?"

"Từ lúc Chu Tần chết thì không náo loạn nữa," Lục Khỏa cũng hơi nghi hoặc: "Chẳng lẽ là nghĩ thông rồi ạ?"

"Ả ta nghĩ thông, vậy ta nên tính thế nào?" Dương Lương viện nghĩ đến lúc đầu tiện nhân kia hãm hại, chỉ thiếu một chút nữa thôi: "Mặc kệ là cũng cách gì, ta muốn ả ta sống không bằng chết." Mỗi khi nghĩ như vậy, Dương Lương viện đều hận không thể ăn thịt của ả, uống máu của ả. Nếu không phải bởi vì ả tiện nhân kia, sao nàng có thể tự tay đưa con của mình cho người khác để cầu tự bảo vệ mình?

"Tiểu chủ, nếu Đức phi nương nương đã đồng ý với người, vậy người cũng đừng nhúng tay vào nữa, để tránh ô uế tay mình." Lục Khỏa biết tiểu chủ nhà mình khổ, nhưng lại lo lắng sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn, đến lúc đó không biết Đức phi có ra tay bảo vệ các nàng hay không.

Dương Lương viện hít một hơi thật sâu: "Không đời nào, ta và tiện nhân kia phải đến chết mới thôi, không phải ả ta chết thì ta mất mạng, dù sao đời ta cũng đã chấm dứt rồi."

"Tiểu chủ, sao người cứ nghĩ luẩn quẩn như vậy?" Lục Khỏa khóc, từ nhỏ nàng đã cùng lớn lên với chủ tử nhà mình, tất nhiên là rất hiểu tính tình của chủ tử: "Cho dù không có chuyện lúc tước, tiểu chủ tử cũng không thể nuôi bên cạnh người."

"Không, Lục Khỏa, ngươi không thể cảm nhận được loại cảm giác này." Lệ đã lấp đầy vành mắt Dương Lương viện: "Bởi vì tiện nhân kia, ngay cả cơ hội tranh thủ cố gắng cũng không có. Mỗi tối, ta nhắm mắt lại sẽ thấy một đứa bé trăng trắng mập mạp khỏi hỏi tại sao ta không cần nó, tại sao muốn đưa nó cho người khác? Ta có thể không hận ư, sao ta có thể buông tha cho ả được?"

"Tiểu chủ..."

"Ban đầu không phải ả mua chuộc người bên cạnh ta sao? Vậy chúng ta lấy đạo của người trả lên người của họ, gần đây ả cũng ầm ĩ nhiều rồi, nói vậy nô tài bên cạnh nàng ta cũng oán hận không ít nhỉ?" Dương Lương viện chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nàng trở nên độc ác như vậy: "Ả tiện nhân kia không phải từ chỗ Tôn Quý tần đã mất được không ít thứ tốt sao?

Vậy hãy để cho nàng ta nếm thử trước đi."

"Tiểu chủ, người bớt đau buồn, nô tỳ làm cho người là được." Lục Khỏa biết hiện nay chỉ có thể như vậy."

"Lục Khỏa tốt, đời này coi như ta có lỗi với ngươi," Dương Lương viện nắm tay nàng nói.

"Nô tỳ tự nguyện," Lúc đầu Lục Khỏa vốn có thể tự chuộc mình, nhưng vì lo lắng cho chủ tử nhà mình nên từ bỏ.

Trong An Ngưng hiên chủ tớ tình thâm, bên Thiêm Hi lâu Thẩm Ngọc Quân cũng có chút không vui.

"Ngươi nói cái gì, Hoàng thượng bảo ta tự mình làm một trăm túi hương?" Hôm nay Thẩm Ngọc Quân mới từ cung Lưu Vân của Phùng Yên Nhiên về thì từ chỗ của Tiểu Đặng Tử biết được phân phó này của Hoàng thượng: "Hoàng thượng còn nói gì không?"

Tiểu Đặng tử len lén giương mắt nhìn tiểu chủ nhà mình, mới mở miệng nói: "Hoàng thượng nói, tay nghề của tiểu chủ cực tốt, người ngoài nhàn rỗi thì cũng là nhàn rỗi, chi bằng dùng ít công sức làm nhiều túi hương thêm một chút, các vật nhỏ như quạt gì đó, ngài ấy có thể dùng để thay đổi." Trong khoảng thời gian này không biết tại sao chủ tử nhà hắn lại đổi tính, tặng lễ cho Hoàng thượng mỗi ngày, không phải là bao gối, thì chính là các vật nhỏ như đệm giàu.

Suy nghĩ này của Hoàng thượng không phải đã hiện ra mặt rồi sao.

Thẩm Ngọc Quân méo miệng: "Hừ, ta biết rồi." Bây giờ nàng hơi hối hận vì tặng đồ cho Hoàng thượng, ra vẻ lấy lòng. Hai ngày nay nàng còn nghĩ làm một lễ vật lớn để tặng sinh thần Hoàng thượng, hiện giờ không cần nghĩ nữa, chỉ cần buông tay thêu một trăm túi hương là được.

Thẩm Ngọc Quân vừa ngồi xuống uống hai ngụm nước đã thấy Trúc Vân, Trúc Vũ đi vào. Vốn còn muốn phân phó Trúc Vân mở khố phòng tìm ít vải vóc ra, nhưng thấy biểu hiện trên mặt Trúc Vân thì vội vàng cho cung nhân hầu hạ trong phòng lui ra ngoài, lại dặn dò Tiểu Đặng Tử giữ cửa.

"Thế nào? Có phải có phát hiện gì hay không?" Trong lòng Thẩm Ngọc Quân vẫn luôn như đến chuyện này, dù sao cũng liên quan đến bản thân, một ngày chưa hiểu rõ, nàng sẽ một ngày khó an.

Trúc Vân gật đầu: "Hai người nô tỳ ở noãn phòng phát hiện một cái bình nhỏ bị phong kín." Nói xong, Trúc Vân lấy chiếc bình nhỏ trong tay áo ra, đặt lên chiếc bàn con trên tháp.

Thẩm Ngọc Quân nhìn cái bình nhỏ bằng cỡ bàn tay trên bàn con, đen nhánh, chắc là đã được Trúc Vân rửa rồi, ngược lại cũng sạch sẽ.

"Toàn bộ thân bình đều bị phủ kín sáp ong," Trúc Vân nhìn vẻ mặt chủ tử nhà mình, một lát sau mới hỏi: "Tiểu chủ muốn mở ra không?"

Thẩm Ngọc Quân nghe vậy cũng không vội vàng đáp lại, chỉ chăm chú nhìn chiếc bình kia suy nghĩ một lúc, mới lên tiếng: "Bảo Tiểu Đặng Tử đi hỏi thăm  Hoàng thượng đang ở đâu?"

"Vâng," Trúc Vân thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Ngọc Quân thừa nhận bản thân nhát gan, không dám nhìn trộm. Trong cung này khắp nơi đều là bí mật không thấy được ánh sáng, nàng cũng không phải là người truy đến tận gốc, có một số việc ngươi không nên biết thì tốt hơn, hơn nữa Hoàng thượng từng nói sẽ bảo vệ nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!