Chương 35: (Vô Đề)

Ngàn mong vạn muốn cuối cùng cũng mong được đến ngày mùng ba đầu năm, sáng sớm hôm nay Thẩm Ngọc Quân đã thu dọn, không cần đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an, nhưng cứ như vậy, nàng vẫn bận rộn trong ngoài, cũng không biết nàng bận cái gì, nhưng không có lúc nào ở yên. Tiểu Đặng Tử cũng bị nàng sai đến cửa cung đứng chờ.

Thẩm Ngọc Quân dùng xong bữa sáng mới dừng lại. Vừa qua giữa giờ thìn, Tiểu Đặng Tử dẫn người trở về: "Tiểu chủ, nô tài đi mời phu nhân, thái thái đã trở lại."

"A," Thẩm Ngọc Quân buông chung trà đứng dậy bước nhanh ra ngoài đón: "Ở đâu?"

Lương thị đỡ Thích thị đi vào Thiêm Hi lâu. Đầu tiên hai người phúc thân thỉnh an Thẩm Ngọc Quân: "Hi Đức dung cát tường!"

"Mau... Mau đứng lên." Thẩm Ngọc Quân vội vàng nâng hai người dậy: "Mẫu thân, tẩu tẩu." Kích động đến mức ánh mắt đỏ lên.

"Ôi..." Thích thị cũng rất vui, gần một năm, rốt cuộc cũng gặp, nữ nhi trông không tệ lắm, cuối cùng cũng thấy yên lòng: "Tiểu chủ, hôm nay là thời gian vui vẻ, không thể để ướt mắt." Thích thị cầm khăn trong tay, nhẹ nhàng thấm nước trong mắt Thẩm Ngọc Quân.

"Xem bộ dáng không có tiền đồ của con này, làm mẫu thân và tẩu tẩu chê cười rồi," Thẩm Ngọc Quân cũng biết không có nhiều thời gian, không nên lãng phí, vội vàng nói hai người ngồi xuống: "Nhanh, Trúc Vũ dâng trà, Trúc Vũ lấy điểm tâm mới làm qua đây."

"Vậy là đúng rồi," Thích thị thấy nữ nhi thu lại nước mắt, cảm thấy cuối cùng nàng đã trưởng thành, biết kiềm chế cảm xúc.

"Mẫu thân, trong nhà khỏe không, thân thể tổ phụ, tổ mẫu còn khỏe mạnh chứ?" Thẩm Ngọc Quân không chờ được muốn biết tình hình trong nhà.

"Tốt, mọi chuyện đều tốt, tổ phụ, tổ mẫu của con cũng khỏe, chỉ là có chút không an tâm về con." Thích thị nhìn Thẩm Ngọc Quân không nháy mắt, mỹ nhân mặc cung trang trước mắt là nữ nhi của ba, vì người nhà, cuối cùng buông bỏ chính mình. Cung yến mùng tám tháng chạp ngày đó, chỉ một thời gian như vậy, bà hiểu sự dơ bẩn trong cung, chuyện gì cũng muốn mạng người.

Mấy ngày trước, thứ muội của Hoàng hậu cũng chết không rõ ràng, trong kinh thành không có tường nào không lọt được gió.

"Sao mẫu thân lại nhìn nữ nhi như vậy, là do nữ nhi phát triển, trở nên xinh đẹp ạ?" Thẩm Ngọc Quân thấy mẫu thân nhìn chằm chằm mình, rốt cuộc cũng làm ra dáng tiểu nữ nhi (cô gái nhỏ), lại còn hơi ngượng ngùng.

"Từ nhỏ tiểu chủ đã xinh đẹp, ta chỉ là nhìn thế nào cũng không đủ, không khỏi muốn nhìn nhiều hơn." Thích thị thấy nữ nhi còn có bộ dạng tiểu nữ nhi ngượng ngùng, lòng cũng nhẹ đi. Trong cung lạnh, sợ nhất chính là lòng người cũng lạnh.

"Mẫu thân trêu nữ nhi," khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ngọc Quân hơi ửng hồng.

Lương thị nhìn tiểu cô tử trước mắt, không thể không nói là nàng thật sự thay đổi rất nhiều. Ngoài cung có rất nhiều người đang đồn nữ nhi Thẩm thị được Hoàng thượng sủng ái, lại khiến Hoàng thượng hạ mặt mũi của Bình vương phi trước mặt mọi người. Hôm nay nhìn thấy, có lẽ tiểu cô tử có bản lĩnh kia.

"Tẩu tẩu, Bảo ca nhi có khỏe không?"

"Đa tạ Hi Đức dung quan tâm, thằng nhóc kia rất khỏe mạnh, còn nghịch ngợm hơn so với lúc ngài còn ở khuê phòng. Hai ngày trước bắn pháo hoa, thiếu chút nữa là đốt luôn thư phòng của tam thúc nó. Mùng hai hôm qua, phu quân thật sự là không nhịn nổi, cuối cùng đánh nó một trận. Bây giờ chắc là còn ăn vạ trong phòng tam thúc nó." Lương thị nghĩ đến tiểu ma vương trong nhà thì đau cả đầu, thật sự là vừa thương vừa hận, nàng chưa thấy đứa trẻ nào làm cho người ghét được như nó.

"Trẻ con mà, lại là bé trai, đây đúng là thời gian thích ầm ĩ, sao có thể không nghịch ngợm được?" Thẩm Ngọc Quân nhớ tới tiểu chất tử nhà mình cũng cười, thằng nhóc kia rất có tinh thần, sang năm đã được năm tuổi, không phải là tuổi leo nóc nhà lật ngói ư. Nghĩ đến đại ca lão luyện thành thục, cũng bị nó làm cho tức giận đến phồng mũi trợn mắt.

"Tiểu chủ rất thích trẻ con mà," Lương thị hiểu Thẩm Ngọc Quân, trước kia thằng nhóc thúi nhà nàng rất thích tụ tập trong phòng cô cô nó, lúc Thẩm Ngọc Quân mới rời nhà đi, tiểu ma vương nhà nàng còn ồn ào đến nửa tháng sau mới yên tĩnh.

"Có trẻ con sẽ náo nhiệt hơn một chút," Thẩm Ngọc Quân vẫn luôn rất thích trẻ con, thịt mũm mĩm, rất trong sáng, rất đáng yêu.

"Tiểu chủ thích..." Thích thị nghĩ nữ nhi một mình trong cung không có ai để dựa vào, nhưng lại nhớ đến cung quy, cũng không biết nên nói thế nào.

"Thời gian đến, cũng sẽ sinh, bây giờ không vội." Thẩm Ngọc Quân biết nương mình muốn nói gì, thế nhưng hiện nay địa vị của nàng còn chưa ổn, không thể suy nghĩ đến những chuyện đó.

Lương thị thấy Thẩm Ngọc Quân nói vậy thì hiểu trong lòng nàng ấy đã có tính toán trước. Nàng nghĩ tiểu cô tử nhà mình hiện giờ là chính ngũ phẩm, chỉ cần đánh đến chính tứ phẩm, như vậy một khi mang thai sinh con, Phi vị cũng không phải là không có khả năng.

Nếu như tiểu cô tử sinh hạ Hoàng tử, vậy thì ước chừng Thẩm gia sẽ có thay đổi lớn rồi. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn suy nghĩ, tại sao phu quân nhất định muốn buông bỏ Cấm quân không cần, một hai phải đi biên quan, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân đó? Trước nay Thẩm gia không phải là gia đình nhìn đầu ngón chân mà sống, bọn họ đang đợi, đợi một cơ hội, đương nhiên cũng là đề phòng lỡ như.

"Trong lòng con biết là được rồi, không chuẩn bị vẹn toàn, nhất định không nên mạo hiểm." Thích thị nắm tay Thẩm Ngọc Quân đang đặt trên giường sưởi vào tay mình: "Cho dù thế nào, cũng phải bảo vệ chính mình, biết không?"

"Mẫu thân yên tâm, con biết ạ," Thẩm Ngọc Quân nắm lại tay mẫu thân, thật ấm áp: "Gần đây tam ca thế nào?"

"Còn chưa nói với con, vì năm ngoái có thay đổi lớn, Hoàng thượng hạ chỉ mở ân khoa (khoa thi). Dạo này tam ca của con đều ở nhà chuẩn bị, đã có tính toán rồi." Thích thị nói đến đây cũng vui vẻ, cuối cùng không cần che giấu nữa. Năm trước vì chuyện của Lương vương mà Tôn gia đã nhổ đi, rốt cuộc Thẩm gia không còn bị Tôn gia áp chế ở Lại bộ nữa.

"Thật ư, vậy thì tốt quá!" Thẩm Ngọc Quân nghe xong cũng vui cho tam ca mình, cuối cùng... Cuối cùng hoài bão của hắn cũng có thể mở ra, không cần phải che giấu nữa. Thẩm Ngọc Quân chưa bao giờ xác định con đường mình chọn là chính xác như bây giờ, cuối cùng nàng cũng có thể trở thành chỗ dựa của Thẩm gia. Tuy là tác dụng rất nhỏ, nhưng chỉ cần có một thời cơ, phụ bối huynh trưởng của Thẩm gia sẽ không làm nàng thất vọng.

"Vậy phụ thân, có đúng là thăng quan không ạ?" Thẩm Ngọc Quân nhớ tới cung yến năm trước bèn lên tiếng hỏi.

"Cũng thăng Tả Thị Lang Hộ bộ, năm trước vì chuyện của Diệp gia, Hộ bộ có nhiều chỗ trống. Tuy rằng có nhiều người nhìn chằm chằm, nhưng phụ thân con ở Hộ bộ nhiều năm, vẫn luôn cần cù chăm chỉ, thăng quan cũng là nằm trong dự liệu." Thích thị không hề giấu giếm chuyện này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!