Chương 4: (Vô Đề)

Trước khi đi hắn nhét cho ta một con d.a. o găm, xoa đầu ta:

"Nhóc con, cầm lấy phòng thân."

Một tên thị vệ bên cạnh trố mắt nhìn:

"Đây là của điện hạ... Đây là của công tử yêu thích nhất, ngươi dám cậy đá quý ra tặng người khác, không sợ bị công tử đuổi đánh à?"

Ngoài miệng nói vậy, nhưng thân thể đứng im tại chỗ không hề ngăn cản hắn.

Thập Ngũ cười đáp:

"Đương nhiên là sợ rồi, cho nên ta phải chạy trốn đây."

Nói xong liền chạy mất, một người khác cũng đuổi theo, hai người biến mất trong đám đông.

Ta đứng nguyên tại chỗ quan sát con d.a. o găm mộc mạc trong tay, trên đó vốn dĩ khảm rất nhiều đá quý giá trị liên thành, đều bị cạy hết rồi, chỉ còn lại chuôi đao đen tuyền và thân đao màu bạc, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Một con d.a. o găm hoa lệ quý giá, rơi vào tay tiểu ăn mày, đó gọi là mang ngọc có tội; một con d.a. o găm thoạt nhìn bình thường nhưng sắc bén vô cùng, cầm trong tay tiểu ăn mày, mới có thể thực sự dùng để phòng thân.

Ta lúc đó tuổi nhỏ vô tri còn lo lắng cho vị ca ca thích cười kia rất lâu, lo lắng hắn bị trách phạt.

Sau này ta mới hiểu ra, nếu không phải Thái tử điện hạ ngầm đồng ý, ai có thể lấy đồ của hắn cho người khác chứ?

Hắn tự tay đưa cho ta cái bánh bao, ta kỳ thực vẫn luôn không nỡ ăn, để trên người, n.g.ự. c bị nóng đến đỏ ửng. Trên đường về nương muốn ăn, ta bẻ đôi cái bánh bao đã nguội, mới phát hiện bên trong giấu mấy miếng vàng vụn.

Vàng vụn mới tinh, xinh đẹp.

Thân ở địa vị cao, nhưng lại thương xót nỗi khổ của thế gian.

Cố Lưu tốt như vậy, ta chỉ gặp một lần, thoáng qua trong cuộc đời ta, để lại dư ảnh như ánh sáng cầu vồng.

Ta có lẽ rất vô lương tâm, ngay cả mặt ân nhân cũng không nhớ rõ, sau đó thiếu niên cưỡi ngựa vàng dần dần mờ nhạt trong ký ức ta. Nhưng ta vẫn luôn nhớ, đôi bàn tay trắng nõn thon dài đó, đưa cho ta một cái bánh bao.

Một cái bánh bao vừa to vừa thơm, giấu vàng vụn bên trong.

8

Đây là chuyện xảy ra trước khi ta trọng sinh, Cố Lưu của kiếp này cũng từng trải qua, cho nên ta nói, ta cứu hắn, là báo đáp ân tình trước kia của hắn.

Điều này rất hợp lý, Cố Lưu thoạt nhìn đã tin.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nhưng hắn không muốn ở lại nhà ta, ta ra ngoài hái thuốc về, Cố Lưu đã không thấy đâu.

Ta đến những nơi hắn thường xuất hiện tìm kiếm, mấy ngày rồi, Cố Lưu vẫn luôn tránh né, không muốn dính líu đến ta.

Nhưng ta là đứa cứng đầu, cứ phải tìm hắn, đi theo hắn, cho dù hắn lạnh lùng, không thèm đếm xỉa đến ta.

Cho đến khi hắn bị một đám công tử bột vô học kéo đến bãi ngựa trêu chọc, bị vó ngựa đá trúng n.g.ự. c ngất xỉu tại chỗ.

Ta vẫn luôn đợi, đợi đến khi đám người kia cuối cùng cũng rời đi, lại một lần nữa nhặt Cố Lưu rách rưới về.

Lần này Cố Lưu rất lâu mới tỉnh lại, nhìn căn nhà tranh quen thuộc, không ngoài dự đoán nhìn thấy ta. Đôi môi khô nứt của hắn mấp máy, rất lâu mới nói:

"Lần sau, đừng cứu ta."

Ta bưng bát thuốc nóng hổi, thổi nguội cho hắn, nghe vậy qua loa đáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!