Bốn mùa luân chuyển, năm tháng trôi qua.
Thoáng chốc đã qua hơn mười năm.
Cố Lưu ngày càng tuấn tú thâm trầm, hậu cung trống rỗng không một bóng người. Vô số thiếu nữ xinh đẹp chen chúc muốn được vào cung, nhưng hắn lại không hề hứng thú. Các lão thần cũng liên tục dâng tấu, lo lắng hoàng đế không có người nối dõi.
Cố Lưu không phải là người không biết lắng nghe, có đạo lý thì hắn đều nghe. Vì vậy, hắn đã chọn ra một đám trẻ con từ hoàng thất, nuôi dưỡng vài năm. Trong số đó, nổi bật nhất là một bé gái, Cố Lưu phong làm công chúa, sau này cô bé sẽ là người kế vị của vương triều.
Lần này, các lão thần không còn ý kiến gì nữa, chuyên tâm bồi dưỡng tiểu hoàng trữ.
Khi Cố Lưu kiểm tra bài vở của tiểu công chúa, cầm kỳ thi họa nàng đều xuất sắc, các thiếu sư tự hào khen ngợi.
Thái giám bên cạnh Cố Lưu quan sát sắc mặt của hắn, rồi nói:
"Tiểu điện hạ so với Liễu đại nhân năm đó, thật sự có vài phần tương tự."
Nhưng sắc mặt Cố Lưu không tốt lên chút nào, không biểu lộ cảm xúc, khiến người ta không thể đoán được. Thái giám nhận ra mình rất có thể đã nịnh hót nhầm chỗ, mồ hôi lạnh túa ra, còn chưa kịp nghĩ cách cứu vãn, đã nghe thấy bệ hạ khẽ nói:
Không giống.
Không ai giống nàng, nàng cũng không giống bất kỳ ai.
Nàng là duy nhất.
Trên đời này, mỗi người đều là duy nhất, A Đào là người duy nhất mà y có thể nhìn thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cố Lưu bị mất một phần ký ức, nếu như y còn nhớ, hắn sẽ nhớ lại ngày gặp lại mẫu hậu, chính là A Đào đã bày kế để bà giả c.h.ế. t rồi đưa bà trở về.
Sau khi mẫu hậu nghỉ ngơi, hắn vừa quay đầu lại, đã thấy cô nương nhỏ ngồi trên cây cầu nhỏ, vốc nước trong rửa đi lớp phấn nâu vàng trên mặt, để lộ dung nhan thuần khiết, đôi chân trắng nõn đung đưa trêu đùa đàn cá trong nước. Nàng phát hiện ánh mắt của hắn, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười rạng rỡ.
Nhớ lại ngày danh chính ngôn thuận trở về kinh thành, trong cung tổ chức một bữa tiệc long trọng. Hắn ở phía trước ứng phó với những lời lẽ đ.â. m chọc, còn cô nương nhỏ của hắn đứng ở một góc khuất, nơi ánh sáng yếu ớt, các cung nhân khác lướt qua xung quanh nàng.
Sự xuất hiện của nàng không thu hút sự chú ý của người khác, nhưng Cố Lưu chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra nàng giữa đám đông.
Đó là cô nương mà hắn có thể nhìn thấy đầu tiên trong đám đông.
Hắn thỉnh thoảng lại mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, tuy rằng khi tỉnh dậy không nhớ rõ nội dung, nhưng hắn có thể cảm nhận được, đó không phải là những chuyện đã xảy ra.
Ví dụ như hắn mơ thấy mình là một bạo chúa tàn ác, g.i.ế. c người như ngóe, suýt chút nữa đã bóp c.h.ế. t A Đào, nhưng bị nàng đ.â. m xuyên lòng bàn tay, lập tức tỉnh táo lại.
Hắn cảm thấy rất hối hận.
Khi đó hình như y và A Đào còn chưa thân thiết lắm, nhưng dù sao nàng cũng khác biệt. Hắn chán ghét tất cả mọi người, bao gồm cả bản thân mình, duy chỉ có cô nương nhỏ ấy, là một vũng nước trong, hắn không nỡ phá hủy.
Hắn mơ thấy A Đào nuôi một con thỏ, rất xấu, nhưng nàng lại rất trân trọng nó. Sau đó thỏ bị chó cắn chết, cô nương nhỏ sắp khóc, trông rất tủi thân, nhưng nhất quyết không rơi nước mắt.
Không phải nàng không có nước mắt, chỉ là đó là vũ khí của nàng. Khi khóc giả vờ, nước mắt muốn rơi liền rơi, nhưng khi thật sự muốn khóc, lại quen kìm nén, giống như tỏ ra kiên cường thì sẽ không bị tổn thương vậy.
Mẹ ruột của nàng, không nuôi dạy nàng tốt.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đến khóc cũng không dám khóc, chắc hẳn hồi nhỏ khi tủi thân khóc lóc chỉ bị mắng mỏ.
Khi đó chắc hẳn hắn là một kẻ xấu, nhưng trái tim lại mềm yếu đến kỳ lạ.
Hắn không nhịn được mà nghĩ về nàng, thấy nàng tủi thân, mất mát, trong lòng lại cảm thấy nhói đau. Sau đó, hắn từng bước dẫn dắt nàng trưởng thành, giúp nàng trở nên mạnh mẽ. Mỗi khi nàng nghi ngờ bản thân, phủ nhận chính mình, hắn đều trịnh trọng nói với nàng, nàng rất tốt.
Cuối cùng hắn thực sự đã nuôi dưỡng cô nương nhỏ rất tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!