Chương 35: (Vô Đề)

Ta ở Giang Nam chọn một gia đình tốt, hai ông bà già cuối đời con cháu gặp nạn qua đời, đang lo không có người bầu bạn chăm sóc, nhìn thấy Cố Cẩm rất vui mừng, nói muốn coi hắn như con ruột đối đãi.

Chén rượu độc kia, không phải dùng để lấy mạng người, mà là khiến người ta mất đi ký ức quá khứ.

Bây giờ Cố Cẩm, là tiểu thiếu gia của một gia đình viên ngoại ở Giang Nam, con cầu con khẩn, cha mẹ song toàn, ấm cúng hòa thuận. Người nhà nói hắn bị đập đầu mất trí nhớ, hắn sờ sờ đầu, cũng không nghĩ nhiều.

Ta trên đường trở về kinh thành lướt qua Vệ Khinh Vũ đang cưỡi ngựa, khi Võ An Hầu giúp tiên hoàng hồi kinh, Vệ Khinh Vũ cũng có mặt trong đội ngũ, còn lập được chút công lao, được phong làm quan nhỏ, bây giờ phải theo đại quân trở về biên quan.

Nàng ấy kề sát bên cha mình, như con chim không chịu trói buộc, muốn bay đến trời cao đất rộng tự do.

Kiếp trước, Vệ Khinh Vũ là người ở bên cạnh ta lâu nhất, chúng ta cùng nhau già đi, tóc bạc trắng, c.h.ế. t vào tháng ba xuân quang rực rỡ. Thoáng chớp mắt đã năm năm trôi qua, kiếp này nàng ấy cuối cùng cũng đã được như ý nguyện.

Ta đứng bên đường nhìn nàng ấy, con đường lớn rộng rãi hoang vu, ta và mấy tùy tùng đứng đó, thật khó để không thu hút sự chú ý.

Vệ Khinh Vũ cũng nhìn sang, ánh mắt giao nhau với ta.

Một lát sau, ta bước tới, cài đóa hoa duy nhất trên đầu lên yên ngựa của nàng ấy, lại cảm thấy lễ vật quá đơn sơ, thuận tay nhét thanh trường kiếm trong tay cho nàng ấy.

Vệ Khinh Vũ mặt đầy kinh ngạc, sau đó dở khóc dở cười nói:

"Vị cô nương này, ta cũng là nữ."

Triều đại này phong khí cởi mở, nữ tử nhà ai trên đường thấy nam tử mình thích, thường sẽ đem khăn tay hoặc đồ trang sức trên người, không thì tuỳ tiện lấy ít trái cây bánh ngọt tặng cho người kia để bày tỏ ái mộ.

Vệ Khinh Vũ một thân trang phục này, anh tư hiên ngang, không phân biệt được nam nữ, e rằng bị người khác nhận nhầm thành thiếu niên tướng quân đã quen rồi, vừa mới từ Kinh Thành ra, trên người ngựa đã treo đầy đồ các cô nương tặng, riêng trái cây trong túi cũng đủ cho nàng ấy ăn mấy ngày.

Nàng ấy chắc hẳn cho rằng ta cũng là thiếu nữ ái mộ nhìn nhầm nàng ấy thành nam tử.

Ta khẽ cười với nàng ấy: Ta biết mà.

Nói xong, lại chẳng giải thích gì, xoay người lên ngựa, dứt khoát thúc ngựa rời đi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta đi xa rồi, Vệ Khinh Vũ mới thu hồi tầm mắt, rút trường kiếm trong tay ra xem, lại là Thượng Phương Bảo Kiếm được ngự ban.

Thứ trân quý vô cùng, có thể bảo vệ cả gia tộc đời đời vinh hoa.

Gần đây các đời hoàng đế, chỉ ban ân huệ trọng đại này cho một người, đó chính là Liễu đại nhân đứng đầu Thái Y Viện được tiên đế sủng tín nhất, cũng là người duy nhất trong lòng tân đế sắp đăng cơ được đồn đại dưới các triều thần.

Thân phận của ta không cần nói cũng biết.

Kiếp này ta và Vệ Khinh Vũ không có giao tình, nàng ấy e rằng vĩnh viễn cũng không hiểu được, tại sao gặp thoáng qua một lần, ta lại đem thứ quan trọng như vậy tùy tiện tặng cho nàng ấy.

Trở lại Kinh Thành, ta gặp được nữ quyến Liễu gia bị giam giữ sau khi tịch thu tài sản, Liễu Hy Nghiên nhờ đi theo mẫu thân về lại Lý gia, tránh được một kiếp, nhưng Liễu Tích Dung lại ở trong đó.

Ta gần đây mới biết, nàng ta là quân cờ chính trị, bị Liễu Thanh Thạch gả cho một lão già quyền cao chức trọng làm thiếp, vì hắn trải đường.

Sau khi Liễu gia sụp đổ, lão già kia nhát gan sợ bị liên lụy, liền đêm đưa Liễu Tích Dung trả lại, mặc cho nàng ta cùng các nữ quyến khác bị giam giữ, không lâu sau sẽ bị sung làm quan kỹ. Vốn dĩ nàng ta đã gả ra ngoài, không cần phải bị đưa về.

Ta không thích cách trừng phạt sung làm quan kỹ này, Cố Lưu biết, nên cũng đang tranh cãi với đám lão thần kia, từng bước thay đổi lễ pháp.

Trước kia nữ tử triều đại này thậm chí không thể đọc sách, không thể làm quan, năm đó cũng là Diệp Hoàng hậu nhất quyết kiên trì, mới có được phong khí cởi mở như bây giờ.

Đương nhiên đó đều là chuyện sau này, ta nhìn các nữ quyến chen chúc trong một gian ngục không còn chút thể diện nào, nhẹ nhàng chỉ về phía Liễu Tích Dung ở góc: Đưa cô ta ra.

Ta quay đầu bước ra khỏi nơi âm u tăm tối này, đợi ngục quan áp giải Liễu Tích Dung ra, một đám người lạ vây quanh nàng ta, nước mắt lưng tròng kéo nàng ta ân cần hỏi han.

Liễu Tích Dung ngỡ ngàng, nghi hoặc, lại hoảng sợ nhìn bọn họ, sau đó lại nhìn về phía ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!